Polaroid

Tuổi thơ ơi, xin một lần trở lại


Con cảm ơn mẹ nhiều lắm. Cái Dương nhà mình sắp thi đó mẹ. Nó nhớ và thương mẹ nhiều lắm. mẹ hãy thường xuyên động viên em nhé. Chúng con sẽ học tốt mẹ yên tâm nhé. Ở nhà đợt này xảy ra nhiều chuyện mẹ nhỉ! Mẹ đừng buồn nữa mẹ nhé, có gì mẹ hãy nói cho con biết nhé, Đạt sẽ học tốt mẹ, nó cũng thương mẹ lắm! Bố, mẹ và các em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Con yêu cả nhà!

Mẹ ah, Con nhớ, ai đó đã nói rằng [tham vọng"> không phải là tiền bạc, dạnh vọng và địa vị. [Tham vọng"> lớn nhất của con người là tham vọng được [Bình yên">. Bởi những điều phù phiếm kia có thể kiếm được dễ dàng,nhưng [bình yên"> thì phải rất khó khăn để có...

Con tin điều đó và cũng mong mình là người [tham vọng">...còn mẹ sẽ là [Bình yên tuyệt đối"> của con...
......................
Khao khát bữa cơm gia đình…

Thế là cậu em họ đã quyết định về nhà ăn ngủ hàng ngày. Nghe điện thoại của em xong, mình thấy thật vui. Cậu em quá bận rộn với công việc ở Công ty, thế là vác quần áo, đồ dùng đến ở luôn tại văn phòng. Làm cách nhà khoảng 10km, thế mà một tuần, cu cậu về ăn cơm với bố mẹ được 1-2 bữa tối. Mình cũng đã nói với cu cậu rất nhiều, rằng: "Em hãy coi trọng bữa cơm gia đình, chứ nhà có 2 anh em, anh thì đi xa suốt, còn em ở gần lại chẳng về ăn cơm, hai bác buồn đấy. Em nên hiểu rằng được chăm sóc và lo lắng cho con cái là hạnh phúc lớn nhất của bất cứ bố mẹ nào... Như chị bây giờ, thèm một bữa cơm đầm ấm với gia đình mà rất khó đây này. Em đang có được những hạnh phúc rất bình dị đó thì hãy cố gắng duy trì nhé. Cố gắng về nhà ăn cơm đi"...

Ở những TP lớn, nhịp sống công nghiệp khiến người ta gần hơn với máy vi tính, với Internet, với xe hơi, máy lạnh... Và dần xa những buổi chiều bếp đỏ lửa, dần xa những bữa cơm tối với đông đủ thành viên trong gia đình, dần xa với cả tiếng bát đũa và những mùi thức ăn thơm phức từ trong bếp lan tỏa...

Chẳng biết mình có cổ hủ quá không? Sống ở những TP lớn nhất nước, Hà Nội rồi bây giờ là Sài Gòn, phóc một cái là có thể ra quán, được phục vụ tận chân tơ kẽ tóc... Thế mà, dù một mình nhưng vẫn nhất định duy trì những bữa ăn tự nấu, vẫn thích tự chăm sóc mình vì đó thực sự là một hạnh phúc, một niềm vui. Lẽ ra, với tuổi của mình, hạnh phúc đó phải lớn hơn rất nhiều khi mà hàng ngày được chăm sóc cho chồng, con, cho bố mẹ chồng, anh em và người thân trong nhà... Nhưng mình chưa có được điều đó....

Ở VP mình, khi ngồi ăn trưa trong bếp ăn, một vài chị hào hứng kể: Nhà chị cả năm không hết một bình ga/ Nhà em thì hết 2 bình/ Nhà mình thì chẳng rõ, vì toàn ông chồng nấu nướng/ Nhà mình tháng hết 2kg gạo... Đó là những điều nên buồn hay vui?

Bây giờ, cuộc sống nhiều đổi thay. Nhiều gia đình khá giả, chị em lại ưa nhàn hạ, trau chuốt, xe đẹp và đắt tiền, shoping, spa thường xuyên... Ai chẳng thích mình đẹp, chăm sóc sắc đẹp là rất tốt, nhưng đã là vợ, là Mẹ sao nhiều chị em lại không nghĩ đến chăm sóc gia đình trước tiên? Bếp luôn lạnh, cứ đến bữa là cả nhà kéo nhau ra quán ăn. Có người sẽ nói: Ừ thì người ta có điều kiện, vất vả làm gì. Nhưng có thể duy trì mãi những bữa tối của cả nhà ở ngoài quán năm này qua năm khác được ư? Thật lạ!

Có người thi thoảng nấu một bữa thì không dám làm món chiên (rán) vì ngại lau dọn bếp đầy dầu mỡ, ngại làm cua, cá vì tanh và làm lâu... Thậm chí mua trái cây về ăn thì thà nhịn loại trái cây mình thích và chuyển sang mua loại khác còn hơn là phải gọt (khi chủ hàng không kịp gọt sẵn)... Điều kiện kinh tế nhà họ chẳng kém ai, nhưng mình vẫn thấy các NHÀ chị em này còn THIẾU thật nhiều...

Chợt buồn khi tối nào cũng nấu một mình, ăn một mình, nhưng thật vui vì mỗi lần bố cậu em họ gọi điện cho mình đều hỏi câu đầu tiên: Bếp vẫn đỏ lửa chứ con? - Dạ, con cảm ơn bác...

Bác có biết con thèm lắm, khao khát lắm một bữa cơm gia đình bên Bố Mẹ và các anh chị em, thèm lắm sự sum họp đầm ấm sau mỗi ngày làm việc? Để được Mẹ chan cho bát canh rau muống dầm sấu hay canh cua ngọt mát giữa mùa hè, hoặc gắp cho miếng thịt gà và mắng yêu: ăn đi con, gà chạy bộ đấy, ăn cho nó béo một chút, con cái nhà, sao ăn mãi mà chẳng béo tẹo nào vậy? Để được chia sẻ với Bố mẹ và cả nhà đủ chuyện diễn ra trong một ngày... Thế nhưng con không có được những điều thật đơn giản, thật bình dị ấy giữa Sài Gòn xa lạ này...

Và con biết, còn rất nhiều người khao khát như con, bác ạ.

Trang: Trước 12
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]