Pair of Vintage Old School Fru

Yêu cái cách em lừa dối anh


Well that’s alright because I like the way it hurts

Just gonna stand there and hear my cry

Well that’s alright because I love the way you lie…”*

***

Huyền là bạn thân nhất của Linh, đang du học ở Paris nhưng chuyện gì của Linh cũng biết. Lâm hay tâm sự với cô để hiểu Linh, và cũng để cầu cứu mỗi khi người yêu giận dỗi.

Mắt cậu hoa đi, đầu óc quay cuồng. Những dòng chat với Huyền như nhảy múa giễu cợt.

Huyền có vẻ buồn. Cô nghẹn ngào kể chuyện Linh. Linh thú nhận đã nói dối mọi người. Ngày trước, Linh biến mất, nói là đi phỏng vấn du học. Thực ra, lần ấy sang Sing để phá thai. Linh sợ làm ở nhà sẽ gặp người quen. Nhưng không may, Linh bị mất máu nhiều, ảnh hưởng đến não, chắc sẽ chẳng nhớ được những chuyện không vui trước đây. Huyền xin Lâm hãy cứ yêu Linh, đối xử tốt với Linh vì cô ấy chẳng thể sống lâu được nữa.

Lâm đau khổ, cảm thấy chưa có thằng nào hèn hạ như mình.

Tình yêu tiếp tục ngày Linh trở về. Cô vẫn cười, không thể phân biệt màu sắc, và dĩ nhiên không thể nhớ Lâm đã nói chia tay.

Linh cười, còn Lâm nuốt nước mắt vào trong.

***

“Love the way you lie”*

Chưa bao giờ cô yêu Lâm. Tình yêu, với Linh, là một câu chuyện tưởng tượng. Lâm chỉ là kẻ thế vai cho hình tượng người yêu lý tưởng. Cậu làm cho giấc mơ có vẻ thực tế, còn Linh không hề yêu con người thật, là chàng trai bằng xương bằng thịt này. Nhưng rốt cuộc, những tổn thương Linh phải chịu là do Lâm. Nếu kiên quyết rũ bỏ, Lâm chẳng phải thằng khốn nạn nhất trên đời hay sao?

Một ngày…

- Tao đã nói bao nhiêu lần rồi. Cứ thích đâm đầu vào. Giờ thì người yêu bị mất trí nhớ. Nghe cứ như phim Hàn Quốc!

- Mày thôi đi. Để tao yên. Tao khổ sở lắm rồi.

- Tự mày chuốc vào, giờ còn sỗ với anh em à? Nếu cưới thì đừng có mời tao. Tao không đùa đâu!

Lời đồn đại, nghe lần một, nó vẫn chỉ là đồn đại. Nghe lần hai, nó làm người ta nhớ. Lần thứ ba, bạn bắt đầu nghi ngờ. Bạn suy nghĩ nhiều và đến lần thứ tư, tin đồn đó gần như đã là sự thật. “Không có lửa làm sao có khói?”

Dù áy náy, Lâm vẫn kiểm tra lap của Linh. Cậu tò mò, không thể cưỡng nổi. Bạn bè trước nay vẫn nói ra nói vào, nhưng cậu chẳng cần quan tâm. Ai có thể yêu hộ mình đây? Nhưng không biết vì sao, từ khi chuyện Linh phá thai vỡ lở, anh em phản đối ra mặt. Hôm trước đi uống rượu với thằng Thành, nó chẳng chửi vào mặt: “Sao mày ngu thế? Cái con đấy nó nói gì mày cũng tin à?”

Tay run run.

C… Program Files… Yahoo!… Messenger… Profiles.

Bàng hoàng.

Lâm không tin vào mắt mình nữa.

Chuyện này là thật sao?

Huyền và Linh, là một.

Linh đã nói dối tất cả.

Nước mắt rơi.

Lâm không thể chịu đựng được nữa. Ruột gan quặn lại vì quá giận và đau. Trước nay, cậu vẫn luôn nhường nhịn người yêu, không hề than thở lấy một câu. Nhưng lần này, nước đã tràn ly, lòng tự tôn của một thằng đàn ông bị tổn thương nặng nề.

Linh chết lặng. Cô đứng như trời trồng khi trông thấy Lâm và trang Profile vẫn trơ trơ đó. Cô khóc. Cô chạy. Cô đã biến mất. Còn Lâm chẳng thiết nhấc chân. Cậu chẳng thể chạy trốn. Tất cả sụp đổ. Đêm buông xuống. Linh chưa về.

“Life is no Nitendo game, but you lied again

Now you get to watch her leave out the window

Guess that’s why they call it “window pane”…”*

Họ chia tay, thực sự chia tay.

Lồng ngực nhói đau. Lâm đau đớn nghĩ đến viễn cảnh đó. Linh là mối tình đầu tiên. Cô là người đầu tiên Lâm hôn và bên nhau hạnh phúc. Một chút. Một chút yêu thương còn sót lại thảng thốt cầu cứu.

Linh chưa về. Giờ này vẫn chưa về!

“Em ở đâu? Em đang làm gì?”

Cô ấy đã yêu mình, yêu rất nhiều. Thậm chí lừa dối mọi người, vứt bỏ tất cả để có tình yêu này. Phản bội, phải sống trong nó người ta mới hiểu được, dù tuyệt vọng tưởng không gì cứu vãn thì nạn nhân cũng vẫn không ngừng hi vọng.

Nhếch mép, Lâm mỉm cười.

“Lần này em thắng. Anh yêu cái cách em lừa dối anh. Về thôi em!”

Tin nhắn đã gửi.

Trang: Trước 12
U-ON