“Hu hu, tôi không cao thêm chút nào cả, thậm chí còn lùn đi”
“Củ Cải ngộ độc phân bón nên mới vậy”
“Còn Cà Rốt ngấm thuốc tăng trưởng”
“Sớm về, tôi sẽ nhường cho cậu chút thuốc tăng trưởng để cậu lớn thêm ha”
“À, tôi mún giới thiệu 1 người cho cậu biết”
“Ai hả? Lại một cây Củ Cải lùn tịt à?”
“Không, anh ấy không lùn”
…
Như có một cơn mưa rào dội tới ập lên đầu tôi vậy. Tôi đủ thông minh để hiểu ra rằng Củ Cải có bạn trai. Hộp hoa khô tôi nắm chắc trong tay, nát vụn.
Tôi có là gì đâu? Có gì ràng buộc tôi với cậu ấy? Những cơn mưa mùa hạ chăng? Những hộp thuốc trị thương? Những lần cùng nhau vi vu trên chiếc xe đạp trên khắp những ngõ ngách Hà Nội? Chẳng có gì cả!
***
Củ Cải đã về Việt Nam. Tôi vẫn lặng im không trả lời mail của Củ Cải. Việc làm thêm ở cửa hàng tôi đã nghỉ từ lâu. Số điện thoại đã thay một thời gian trước. Củ Cải không biết nhà tôi. Cậu ấy chẳng có cách nào liên lạc với tôi ngoài mail. Chắc cậu ấy vẫn nghĩ tôi bận chưa check mail được.
Bất ngờ gặp lại cậu ấy ở bến bus cùng “người ấy”. Thấy buồn! Củ Cải vẫn cười tươi như thế, bên một người không phải tôi. Đúng là không có cơn gió này, thì sẽ có cơn gió khác khiến chuông kêu leng keng. Tôi suy cho cùng cũng chỉ là một người bạn, đơn giản chỉ là bạn thôi.
Và tôi vẫn im lặng không trả lời mail của Củ Cải.
…
Vài ngày sau vào một buổi tối, điện thoại nhà tôi rung lên. Bố mẹ đi nghe hòa nhạc nên chỉ có mình tôi ở nhà. Tôi nhấc máy, vọng vào tai tôi một giọng nói quen thuộc:
- Huy à?
- Không, ai đấy?
- Ơ… Bác cho cháu gặp Huy được không ạ?
- Cháu là ai? bao nhiêu tuổi? nhà ở đâu? bố mẹ làm nghề gì? là gì của Huy? gọi Huy có việc gì?
- Ơ…
- Ơ quả mơ, trả lời nhanh không bác cụp máy giờ
- Này, sao cậu cứ thích trêu đùa tớ như vậy hả?
- Hì, sao cậu biết số điện thoại nhà tớ thế?
- Mai cậu rảnh không?
- Rảnh bình thường.
- Mình gặp nhau đi!
- Làm gì cơ?
- Tôi… nhớ cậu!
My cười, đọng lại trong tôi những cảm xúc không tên. My đã không còn gọi tôi là Cà Rốt. Thôi thì từ nay, My không còn là Củ Cải của riêng tôi nữa. Một chiếc chuông gió, không có cơn gió này, sẽ có cơn gió khác khiến nó leng keng, leng keng…My hẹn tôi ở một quán cafe nhỏ. Tôi cứ lưỡng lự không biết có nên đi hay không. Gặp nhau, biết nói với nhau điều gì đây? Hộp hoa khô mua tặng My, dù đã bị bàn tay tôi làm hư mất một nửa, nhưng tôi vẫn đặt nó trên bàn học của mình.
Một ngày không mưa, My ngồi đợi tôi ở một góc Hà Nội, nơi có thể nhìn ra Hồ Tây và cả một vùng trời rộng. Tóc My dài nhanh thật. Hồi còn ở nhà, My hãy buông cho những lọn tóc lòa xòa ngang vai, che đi một phần gương mặt bầu bĩnh của cậu ấy. Giờ cậu ấy để kiểu tóc uốn hơi gợn và buộc cao lên. Tôi gần như không nhận ra nếu My không gọi.
- Cậu đến lâu chưa?
- Mới thôi, cậu gọi đồ uống đi.
- Ừ! ^_^
- Người ấy đâu rồi?
- Ai cơ?
- Anh ấy?
- À, anh ấy có việc bận đột xuất mất rồi.
Chúng tôi cũng nhanh quên đi “anh ấy” và hòa vào những câu chuyện của nhau. My không ngồi bên cạnh tôi như ngày xưa hai đứa vẫn thường ngồi ngắm mưa ngoài cửa sổ. Cô ấy ngồi đối diện, cách một cái bàn thôi, mà sao tôi thấy xa xôi đến thế. My kể về cuộc sống của My ở Nhật, về cảm giác lạc lõng và nhớ tôi như thế nào. Về những lần đầu My gặp gỡ anh bạn trai của My. Về những cảm xúc trong trẻo của tuổi trưởng thành. My rẽ được sang rất nhiều con đường. Còn tôi vẫn chỉ đứng yên một chỗ, nhìn về một người. Và giờ đây tôi đang đứng yên, nhìn người tôi yêu thương bước sang một con đường khác không có tôi bên cạnh.
- Tôi có đăng ký dự party chia tay học sinh cuối cấp của trường mình cuối tuần này. – My nói với tôi
- Ừ, thì cậu cứ đi thôi
- Anh ấy cũng sẽ tới đó. Anh ấy là cựu học sinh của trường mà.
- Ừm…
- Cậu đưa tôi đi thuê váy dạ hội nhé!
- Sao không bảo anh ấy đưa đi?
- Anh ấy bận lắm. Với cả thực ra anh ấy cũng hơi vô tâm, chẳng để ý đến những việc đó đâu.
Tôi thắc mắc, tại sao My lại thích một người như thế được. Trả tiền cafe, tôi ra cửa dắt xe. My nhìn tôi cười tít mắt, nụ cười không thể lẫn vào đâu được.
- Oa, cậu vẫn giữ cái xe đạp đó à!
- Không, tôi đi xe máy rồi. Nhưng hôm nay tự nhiên lại dắt nó ra đi.
- Tôi không thích xe máy, thích đi xe đạp với cậu cơ.
My trèo lên xe, vẫn cái cách nhảy tót lên yên sau của Củ Cải. Tôi đạp xe đưa My đi lòng vòng quanh hồ, buôn thủ thứ chuyện rồi mới đến cửa hàng thuê trang phục dạ hội. My chọn cho tôi một bộ đóng thùng quần Tây áo trắng và đeo nơ đen ở cổ. Còn cậu ấy chọn chiếc váy dài trắng may ren trang trí cầu kỳ. My không hề thử, cứ bảo chị chủ cửa hàng gói váy cho cậu ấy. Còn phần tôi, My bắt tôi phải đồ cho cậu ấy xem. Tôi vào phòng thử đồ rồi bước ra. My nhìn tôi ngỡ ngàng một lúc. Rôi cậ ấy cười: