Củ Cải và Cà Rốt
- Nhìn cậu như con chó chihuahua ấy, con chó đeo nơ
- Cậu là con chó mặt phệ thì có.
Tôi cốc đầu My một cái rồi vào thay lại đồ. Chở My về nhà. Những ngày nhàn nhạt lại trôi qua. Thi thoảng My nhắn tin cho tôi than thở về anh bạn trai của cậu ấy. Tôi chỉ ậm ừ rồi nói sang chuyện khác. My kêu buồn, tôi đưa My đi dạo, mua kem cho cậu ấy ăn. Có lần, ngồi sau xe đạp, My hỏi tôi:
- Sao cậu tốt với tôi vậy Huy?
- Ừm.. Vì chúng mình là …bạn!
- Chỉ là bạn thôi sao?
- Ừ, là bạn!
My lại cười, thanh âm trong trẻo như chuông gió. Leng keng, leng keng…
Đêm dạ hội đông học sinh đã ra trường đến dự. Sau một hồi thay thay thử thử trước gương, tôi quyết định cất bộ trang phục đã thuê đi và mặc quần jean áo trắng như bình thường. Chen chúc đi tìm My giữa dòng người, tiếng hò hét, tiếng hát, tiếng nhạc trộn lẫn vào nhau. Tôi bấm điện thoại gọi cũng không thể nghe được My nói gì. Nhắn tin không thấy cậu ấy trả lời. Cuối cùng, tôi tìm thấy bóng dáng My ở một hành lang đằng sau hội trường, vắng người. My đã thay đồ và trang điểm. Chiếc váy ren trắng vừa vặn với cậu ấy. My xinh quá. Tôi tới gần hơn, nghe thấy tiếng hai người đang to tiếng.
- Sao em có thể bất cẩn như vậy được? Em bảo anh làm sao dám giới thiệu em cho bạn bè anh với bộ dạng như thế này? Thật là vô ý thức!
- Anh nói thế mà nghe được sao? Em gặp rắc rối bất ngờ mà…
- Thôi, em gọi ai đến đưa về nhà đi. Anh phải ra gặp mọi người đây.
- Anh đi đi, và không phải lo cho em nữa đâu
Tôi không chú ý đến người con trai kia lắm. Nhưng đã phần nào hiểu được những ấm ức thất vọng mà My kể cho tôi nghe. Tới gần, dễ nhận thấy vết máu loang ra phần sau chiếc váy trắng My đang mặc. Tôi cầm điện thoại nhắn tin cho My: “Ở yên đó, đợi tớ 2 phút!”. Xong rồi chạy nhanh ra cổng trường. Tôi lòng vòng tại các gian hàng trong một siêu thị nhỏ bên đường. Ngượng nghịu mãi mới dám ra quầy thu ngân.
- Bác ơi, cho cháu mua…
- Gì hả cháu?
- Cháu mua một băng…
- Băng gì?
- Dạ…
- Băng quay phim á? – Bác bán hàng ngẩng mặt lên chờ đợi một cách kiên nhẫn
- Dạ không, dạ cái này…
- Ui giời, băng vệ sinh thì nói băng vệ sinh, cứ băng băng mãi ai biết. Đưa đây!
Tôi lí nhí và lúng túng mãi, mấy người xếp hàng tính tiền đằng sau tôi cứ tủm tỉm cười. Bác bán hàng gói đồ lại cho tôi, trả tiền thừa, còn cố trêu tôi:
- Sau này đi mua cứ hét to vào, có phải thuốc phiện đâu mà sợ.
Chẳng còn thời gian mà đáp lại nữa, tôi phi vào trường, men theo hành lang vào chỗ My.
- Cậu không sao chứ?
- Sao cơ? – My ngước lên nhìn tôi
- Thôi đi, tôi thấy nước mắt cậu rồi đấy.
- Khóc chút thôi mà, cho người ta khóc đi mà.
- Thì ai cấm. Của cậu đây. Đi… xử lý đi.
My tròn mắt. Rồi mặt My đỏ bừng lên làm tôi cũng đỏ theo.
- Có mang quần áo bình thường đi không?
- Có..
- Vậy thì đứng dậy, không muốn dự tiệc à?
- Không!
My cười, cầm đồ cứu hộ trên tay tôi rồi đi về phía nhà vệ sinh. My xuất hiện trở lại với tranh phục bình thường hàng ngày. Tóc đã gỡ kẹp ghim lấp lánh và khuôn mặt đã tẩy trang. Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy? Cậu còn phải đi gặp bạn bè của anh ấy mà!
- Để làm gì cơ? Tôi vừa nói chia tay với anh ta rồi.
- Gì? Chỉ vì lí do đó à?
- Vì đơn giản giữa chúng tôi không yêu nhau. Tình cảm ngộ nhận. Cậu đã nghe đến bao giờ chưa?
- Chưa!
- Khi người ta cô đơn, trái tim thường lạc lối, có những thứ không phải là tình yêu mà ta tưởng lầm là vậy.
- Rắc rối!
My kéo tôi đứng dậy và chạy ra sân trường.
- Cà Rốt! Tớ muốn đi dạo!
- Tôi không muốn đi!
- Tôi tôi cái gì. Kiểu lạnh lùng của cậu tớ rất ghét!
- Ghét gì cơ? Sao ghét tôi?
- Vì lạnh lùng quá làm người ta thích nhưng sợ không dám nói.
- Luyên thuyên!
- Đồ đáng ghét! Lấy xe đạp đi. Lần này, tớ sẽ chẳng lạc đường nữa đâu.
- Cậu vẫn lùn tịt nhỉ?
- Sao cơ?
Tôi kéo My gần vào lòng, để cậu ấy có thể tự đo chiều cao của mình được. My đứng đến cổ tôi, mái tóc My xòa vào ngực tôi, ấm nóng. Theo đà tay tôi kéo, My ngã vào lòng tôi, đứng trong vòng tay tôi, bé bỏng. My ngước lên nhìn tôi, ánh mắt trong veo, lấp lánh…
Tôi và My bỏ buổi dạ hội của trường, bỏ những nỗi buồn phiền vừa xảy ra, cùng nhau đạp xe lòng vòn