Polaroid

Đêm cuối cùng của mùa đông

1.       Tôi quen Quân vào những ngày mùa Đông tháng Mười Hai, đầy mưa, sương mù dày đặc giăng mắc đều đặn vào mỗi buổi sáng sớm. Không khí lúc nào cũng ẩm ướt và ngột ngạt, gió mùa Đông thỉnh thoảng len vào khe cửa kính khiến không gian bất chợt đông cứng, cửa kính lấm tấm bụi mưa nhạt nhòa.
Quân đến nhà hàng mà tôi làm thêm vào một đêm mùa Đông hơi muộn, dáng người nhỏ nhắn lọt thỏm trong lớp áo quần lùng bùng và mái tóc xù màu đỏ tím nhấp nhô sau lớp khăn quàng to sụ cứ như vừa bước ra khỏi một bộ manga nào đấy. Quán không còn khách, chỉ còn tiếng của chiếc furin treo ở cửa sổ thỉnh thoảng lai đung đưa kêu lên mấy tiếng trong veo. Tôi không hề chú ý đến Quân cho đến khi cậu ấy một mình bước lên bục sân khấu của quán và tháo chiếc guitar vẫn đeo sau lưng xuống. Cậu ấy gõ mấy nhịp lên thân đàn, chầm chậm mở hé mắt, lơ đãng nhìn mông lung thứ ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài chiếu rọi vào những khung cửa kính trong suốt và bắt đầu hát. Một bản nhạc cổ điển, hẳn là thế, âm điệu cổ xưa hòa cùng giọng hát mềm mại, trầm và hơi buồn một chút là một sự kết hợp hoàn hảo nhất mà tôi từng biết. Tôi ngẩng đầu lên, dừng hẳn công việc dọn dẹp và nhìn chăm chú vào sân khấu kia. Tôi không hiểu lắm về âm nhạc, chỉ biết rằng mình đã ngẩn ngơ trước dáng vẻ ấy, bản nhạc mà cậu ta đã chơi giống như một lời thầm thì, cũng giống như một câu chuyện kể,,cứ từng chút một khiến người nghe chẳng thể nào dứt ra được. Tôi quen với Quân từ ngày đó, bắt đầu với nhũng nốt nhạc giữa đêm và một lời chào của Quân:

-        Chào cậu, tớ là Quân, Linh Quân, tên lạ đúng không? Sắp tới tớ sẽ là 1 đồng nghiệp của cậu. Có vẻ như chỉ còn cậu ở đây để bắt đầu tiết mục làm quen này nhỉ? Cậu tên là gì? - Quân nhìn thẳng vào tôi, hấp háy mắt và chìa ra một bàn tay, lơ lửng giữa không trung.
-        Tên tớ là Huy. - Tôi ngẩng đầu lên, nắm nhẹ tay cậu ấy, những ngón tay lạnh buốt và bối rối, vì màn chào hỏi tự nhiên của cô bạn và vì không phải cô gái nào cũng bạo dạn nhìn thẳng vào mắt người đối diện vào lần đầu tiên gặp gỡ. Nhưng cũng nhờ thế mà tôi biết được Quân có một đôi mắt màu cafe biết cười rất đẹp.

2.       Quân trỏ thành ca sĩ của quán vào tối các ngày chẵn, trùng với ca làm thêm của tôi. Quân là một cô gái đặc biệt, đặc biệt từ cái tên trở đi. Cậu ấy có vẻ ngoài bụi bặm, đôi khi hơi kì quặc. Quân thích đội mũ len, trùm kín tai thật ấm và mặc những đồ rộng, thường là áo sơ mi thùng thình, khoác ngoài jacket đen và đi những đôi Converse nhiều màu khác nhau. Quân nói nhiều, trái ngược hẳn với tôi, chỉ thích sự yên tĩnh. Cậu ấy thường liến thoắng không ngừng kể những chuyện linh tinh bên cạnh trong lúc tôi bận pha cà phê cho khách hoặc lau dọn quán vào mỗi buổi tôi. Quân giống như đang làm phiền tôi, nhưng thực ra tôi không thấy khó chịu cho lắm, có lẽ vì Quân có giọng nói hay hoặc những câu chuyện mà cô bạn kể, tôi nghĩ là khá là thú vị.

Vào những khoảng thời gian rảnh rỗi chúng tôi chỉ ngồi ở một góc nhỏ của quán, cạnh cửa sổ, im lặng, thờ ơ nhìn cuộc sống di chuyển không ngừng qua những ô kính trắng đầy mưa bụi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nói với nhau dăm ba câu chuyện vẩn vơ không đầu không cuối. Quân sẽ thường ngâm nga những đoạn nhạc ngẫu hứng xuất hiện trong đầu cậu ấy, rồi hí hoáy viết vào cuốn sổ tay bé tí hin của mình, còn tôi sẽ yên lặng đọc tiếp quyển sách đang còn dang dở của mình. Kì lạ thay, cứ như thế mà tôi và Quân lại dễ dàng trở nên thân thiết.

Chơi với Quân một thời gian, tôi phát hiện ra Quân còn có những thói quen kì lạ khác, như chỉ uống đen đá không đường, bất kể trời lạnh hoặc nóng, hay nắm tay tôi một cách tự nhiên bất cứ lúc nào cô nàng đứng gần tôi... Tay của Quân lúc nào cũng lạnh, như vừa cho tay vào tủ đá và rút ra, cho dù được ủ ấm thật lâu trong túi áo.
-        Tay tớ lạnh lắm đúng không? - Quân cười vang sau khi bất thình lĩnh áp cả hai tay vào má tôi trong lúc tôi đang cắm cúi dọn bàn.
-        Biết rồi còn giả vờ hỏi. - Tôi hơi nhăn mặt già vờ giận dỗi vì trò đùa của Quận.
-        Này, tớ vừa thu bài mới, muốn cậu nghe thử. - Quân cười huơ huơ chiếc tai nghe màu trắng trước mặt tôi.
-        Được, nhưng truớc hết đeo cái này vào đi.
-        Tôi ném cho Quân đôi găng tay của mình. - Hơi to so với cậu nhưng sẽ ấm, cậu chơi đàn mà, phải giữ tay thật ấm chứ. - Chẳng hiểu sao tôi lại thấy hơi ngượng khi Quân nhìn vào mắt tôi và cười tủm tỉm.
-        Cậu cho tớ mượn thật à?

-        ….
-        Nhưng tớ chỉ mượn một bên thôi, còn để cho cậu một chiếc đấy, nếu chỉ mình tớ ấm thì không hay chút nào, phải không?

Quân cười thành tiếng, đeo một bên chiếc găng quá khổ so với bàn tay nhỏ bé của cậu ấy, không ngừng huýt sáo và nhét tay còn lại vào túi áo tôi.

3.       Có những ngày Quân đến quán sớm, buổi chiều quán không mấy đông khách, chúng tôi sẽ kéo ghế ngồi ra phía ngoài ban công tầng hai đầy gió, hít hà vị lạnh hanh hao, hưóng mắt vào khoảng trời thật rộng, cố giữ thật lâu hơi ấm từ tách cà phê nóng hổi thơm ngọt trong lòng bàn tay, nhai nhóp nhép cái gì đấy và liên miên không ngừng chuyện cũ, chuyện mới, chuyện vũ trụ, chuyện con người, chuyện cỏ cây chim muông...

Trang: 12
U-ON