Hoài niệm mùa đông
... Là hắn, Hắn khá thú vị nhưng tôi không thể tiêu hóa được việc hắn gọi tôi là Ngốc trong khi tôi không hề Ngốc. Tôi tự hào chứ, tôi là á khoa mà, nhưng niềm vui chẳng được bao lâu khi đã kịp biết thủ khoa là Hắn.
Mưa bụi rắc trắng xóa nền trời xám. Mưa làm ướt nhòe thảm cỏ, rửa mặt cho đám lá cây, vương trên tóc ướt và nặng một bờ mi. Mùa đông, bầu trời xám xịt và nặng nề, không còn cái trong trẻo và tĩnh tại của tiết thu, mây đen giăng giăng hàng ngập lối. Gió lạnh thổi gầm gừ, những cơn gió mùa đông lạnh buốt kéo theo sương giá. Hôm qua còn nhẹ nhàng cười với giọt nắng cuối thu, hôm nay mở cửa gió lạnh đã ùa vào lùng sục khắp phòng, xoa bù tóc rối. Thoáng rùng mình nhận ra đông về nhanh quá.
Những lúc một mình, Tôi thường tự giữ thăng bằng cho mình bằng một tách capuchino để những quá khứ ngủ sâu không dễ dàng trỗi dậy. Chút chênh vênh giữa chiều quên nhớ. Nhưng sao có những thứ nặng lòng lắm mà chẳng thể buông ...nặng mi cay nhưng mà không thể khóc...nặng trái tim nhưng mà chẳng thể quên... Tôi không thể quên được nó. Cái quá khứ hoang hoải mờ sương và đã ướt nhòa nước mưa. Những vệt buồn loang lổ in hằn nơi ký ức. Ký ức chưa bao giờ ngủ yên. Một hình hài vẫn còn nguyên hình rõ mặt. Một nụ cười vẫn đọng lại, tươi rói như mầm hoa đọng nắng…
***
Hành lang lớp đại học xa tít tắp, tôi co giò chạy thật nhanh, trễ giờ rồi. Buổi học đầu tiên và tôi thì không muốn vào lớp bằng cửa sau. Nhưng bực quá, sao tôi vẫn chưa kịp nhớ đâu là nhà C, đâu là nhà B nhỉ? Ôi lại muộn rồi. Bỗng. Rầm…tôi đang bay, chính xác hơn là tôi và cả cặp xách của mình đều đang bay. Đau quá. Định thần lại, tôi nhìn tên hung thủ chằm chằm và không để hắn nói gì xối xả chửi cho hắn một trận:
- “Sao thế hả? Đi phải nhìn đường chứ, sao đâm vào người ta thế hả? Mắt mũi cậu để đi đâu rồi…” Sau khi xả ra một tràng dài những bực tức tôi chợt nhớ ra mình còn giờ học ở nhà C308. Đang định co giò phóng lên lớp thì tên con trai chắn ngang mặt tôi. Hất hàm giọng như ra lệnh.
- Này khùng, C308 đi đường này cơ mà.
Trong khi tôi còn chưa kịp ngậm miệng lại vì quá ngạc nhiên thì hắn đã kéo tôi đi như chạy. Gớm sao mà hắn chạy nhanh thế? Có lẽ là do chân hắn dài, giờ tôi mới nhận ra tôi chưa cao đến ngang cằm của hắn. Giờ học đầu tiên môn “ Những nguyên lý cơ bản chủ nghĩa Mác- Lê Nin” . Tôi ngáp dài một tiếng đang định gục xuống bàn ngủ thì một giọng nói cất lên:
-Đừng ngủ gật trong giờ đầu tiên chứ ? Chẳng phải cậu ba chân bốn cẳng chạy đến đây vì giờ học này sao? Đồ ngốc.
-Sao cậu thích gọi người ta là khùng và ngốc thế hả? Đừng để tôi phải bực lên nhé,
-Bực lên thì cậu làm gì? Mắng người khác xối xả trong khi mình là người có lỗi ư? Đồ ngốc. Hà Nội không phải ai cũng hiền như tôi đâu. Tôi bỏ qua cho cậu bởi vì tôi thấy khi tức giận cậu cũng dễ thương đấy chứ”.
-Gì cơ?
-Không có gì, hắn khịt mũi rồi quay lại bài giảng.
-Sao cậu lại nhận ra tôi và cậu cùng lớp học? Chúng ta còn chưa học với nhau buổi nào mà.
-Vì ai mượn cậu đã cắt tóc ngắn lại có nụ cười xinh làm chi. Hắn trả lời nhỏ xíu. Hai má như ửng lên vội vàng ghi ghi chép chép trên tờ A4. Tôi nghe, sung sướng nhưng giả đò hỏi lại như không nghe rõ.
-Gì cơ, nói lại đi, tôi không nghe rõ…
Suốt buổi học hôm đó, tôi cứ lẵng nhẵng bám theo hắn để nghe hắn nói lại bằng được câu nhận xét hay ho kia. Buổi học đầu tiên, tôi đã có một người bạn mới. Là hắn, Hắn khá thú vị nhưng tôi không thể tiêu hóa được việc hắn gọi tôi là Ngốc trong khi tôi không hề Ngốc. Tôi tự hào chứ, tôi là á khoa mà, nhưng niềm vui chẳng được bao lâu khi đã kịp biết thủ khoa là Hắn.
Hắn và tôi trở thành một cặp. Chẳng phải yêu đương gì, chỉ là thích chơi với nhau. Đăng nói tôi là một đứa con gái mạnh mẽ, thẳng thắn và cứng rắn. Chơi với tôi thì hắn sẽ không cảm thấy phiền hà vì cái bản tính nhõng nhẽo cố hữu của mấy đứa con gái. Hắn ghét những đứa con gái sau lưng thì gặm gà luộc cả con nhưng trước mặt con trai thì ăn thịt bò bằng nĩa. Hắn bảo tụi kia là “Đomino màu nhạt”. Tôi tò mỏ hỏi “ Đomino màu nhạt là gì?” Hắn cười haha và nói rằng:
-Ngốc ơi, cậu biết chơi Đomino không? Những quân cờ đomino đứng cùng đứng, ngã cùng ngã, không được quyết định mà luôn bị xô đổ cả một hàng. Đã thế lại nhạt màu nữa thì càng tệ. Nói toẹt ra là những con gà cồ thiếu iot.
-Thôi thôi, tha cho tớ. Cậu lại bắt đầu bài ca về sự cá tính rồi đấy. Tớ chẳng biết cá tính thì được cái gì nhưng hậu quả của sự ế ẩm thâm niêm thì tớ đây hiểu quá rõ. Trong khi những con “ Đomino màu nhạt” của cậu đang cặp kè ngoài kia thì tớ đang ở đây. Gặm bánh mỳ và chết già này.
-Nhanh thôi, bà già ngốc.
-Gì cơ?
-Không có gì.
Giờ tiếng anh, tôi đang chuẩn bị ngủ gật thì bị hắn nhéo tai đau điếng.
-Dậy học, môn này quan trọng, cậu không được ngủ.