Một đời chỉ cần có em


- Chẳng có mục đích gì, chỉ là muốn gặp em vì nhớ em. Em cứ càng tỏ ra xa cách với anh, càng chứng tỏ em vẫn quan tâm đến anh, và quá khứ của chúng ta!

- Anh nhầm! thực tế là TÔI HOÀN TOÀN KHÔNG QUAN TÂM ANH, và cả cái quá khứ rác rưởi đó!

- Vậy à, thế nếu đã không quan tâm đến quá khứ, thì hãy hẹn hò với anh đi?

- Anh…

- Sao? Anh nói đúng quá à?

Hoài lắc đầu, cố nén cơn giận dữ chực trào khỏi lồng ngực, cô ngồi tựa vào lưng ghế, nhìn về phía người đối diện, cái nhìn sắc như dao.

- Tôi không biết anh đang nghĩ gì, cũng không biết lần này về anh có hứng thú giở trò gì với tôi. Hiện tại tôi đang sống rất ổn, tôi không muốn bị quấy rầy bởi những trò chơi rỗi hơi của anh. Anh hãy để cho tôi được yên thân đi.

Lâm bất chợt chùng xuống, vẻ ảo não thoáng qua gương mặt. Anh biết, cô không chấp nhận anh. Sau từng ấy năm, sự trở lại đột ngột của anh có lẽ làm cô hoảng sợ, nhưng anh biết làm sao? Những chuyện cũ trong quá khứ có thể khiến cô đau lòng đến mức nào thì anh cũng đã đau lòng như thế. Nở nụ cười ảm đạm, Lâm níu lấy bàn tay chuẩn bị rời đi.

- Không cách nào quay về được hả em?

- Không!

Hoài giật tay lại, rồi bước đi như chạy ra ngoài. Bỏ lại câu trả lời cụt ngủn như một lưỡi dao sắc đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Lâm. Anh chống tay lên bàn, day trán một cách vô thức, rồi bất lực nhìn về phía người con gái đang bước từng bước thẫn thờ trên con đường lạnh lẽo.

“Em biết không? Anh cũng đã từng cô đơn như thế đấy! Giữa một đất nước xa lạ, mà một mình lạc lõng, chỉ cần thẫn thờ nhớ về một vài kỷ niệm xưa cũ cũng đủ làm anh muốn phát điên, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng ai đó giống em là tim anh lại nảy lên một nhịp. Khi đi bộ qua những nẻo đường lạnh giá anh cũng đều tha thiết ước ao, rằng giá như có em đi bên cạnh anh. Vậy mà mỗi sáng anh mở mắt dậy lại chỉ nhìn thấy sự trống rỗng. Anh đã sai lầm như thế nào mà có thể khiến em buông tay tuyệt tình để cắt đứt mọi thứ như vậy?”

Nhưng cho dù thế nào anh cũng đã quyết định, sẽ kiên trì cho đến khi cô chấp nhận, và chứng minh cho cô thấy, đã bao nhiêu năm trôi qua, trong lòng anh chỉ có mình cô.

***

Những ngày sau đó, Hoài cảm thấy bị làm phiền thật sự, đó chính là mỗi sáng sớm trước cửa nhà luôn để sẵn một hộp nhỏ, bên trong là một chậu cây, hoặc là một chậu hoa nhỏ xíu. Lâm sẽ bất ngờ xuất hiện, và luôn đeo bám đằng sau cô mọi lúc có thể. Mặc dù anh chỉ đến và đi như một cái bóng, mặc dù anh chỉ đứng ở một cự li khá xa để quan sát, nhưng Hoài vẫn không thể coi anh như không khí để phớt lờ.

- Anh quá đáng vừa thôi! Tôi đã nói đừng làm phiền tôi cơ mà? Đã quá giới hạn chịu đựng của tôi rồi, anh có biết không?

Hoài gắt, cô xoay người đẩy bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, vẻ mất kiên nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt, thay thế cho biểu hiện hờ hững, lạnh nhạt bình thường. Hình như phát hiện vẻ đau khổ pha lẫn nỗi đau trên khuôn mặt của Lâm, cô thoáng giật mình. “Anh ta vốn không phải là người dễ dàng để lộ vẻ yếu mềm của mình cho người khác, nhưng bây giờ thì sao? Đứng trước cô là ai đây?”

- Đừng cố chấp nữa, quá khứ đã qua đi, là vĩnh viễn không thể trở lại! Tôi không thể, anh cũng không thể, chúng ta ràng buộc nhau để làm gì?

Lâm buông tay, từng đợt gió lạnh thổi ào qua khiến anh bất chợt thấy lạnh. Cái lạnh từ đáy lòng lạnh ngắt, lan tỏa dọc cơ thể. Bàn tay trượt dần xuống khoảng không bất giác được cô gái đứng trước anh tóm lấy.

- Tôi cho anh mười phút, mười phút, anh hãy nói hết tất cả những gì anh muốn nói. Tất cả những gì xảy ra trong quãng thời gian 5 năm về trước đó. Dù sao, tôi cũng muốn biết.

***

Quán trà đạo kiểu Trung mà Lâm đưa Hoài tới là một không gian được bài trí khá độc đáo. Chiếc mành trúc xếp thưa, thi thoảng lay động chạm vào nhau, tạo ra những âm thanh lách rách như tiếng nước chảy vào khe suối. Nhạc không lời liên tục phát ra từ phía quầy lễ tân, những chiếc tách bằng đất nung được vẽ khéo léo theo những hình mẫu mà người ta vẫn hay thấy trong những bộ phim truyền hình.

Hoài thản nhiên nhìn Lâm, sau 5 năm, anh đã thay đổi nhiều quá. Dường như thời gian đã lật lên trước mặt bọn họ cả một chiếc hố sâu, khi nhìn thấy sự thay đổi bắt đầu lờ mờ hiện ra. Lâm trước mặt cô, dường như vẫn là anh chàng Lâm ngày nào vẫn trẻ con, ưa làm nũng, vẫn hay hờn ghen nhưng đã từng tuyệt đối yêu cô. Thế còn Lâm bây giờ thì sao? Vẻ ngoài vẫn như vậy, thậm chí có phần đẹp trai hơn so với ngày trước, nhưng nét điềm tĩnh trên khuôn mặt anh không thể phủ nhận, đây không còn là Lâm của cô 5 năm về trước nữa.

Mọi biến cố xảy ra giữa bọn họ, đã khiến thời gian lợi dụng cơ hội để tẩy xóa hết cảm xúc khi xưa đã từng, cũng chính là nguyên cớ. Hoài chỉ biết rằng, bây giờ đây, mọi chuyện vẫn như một lớp sương mù che phủ đoạn quá khứ mà bấy lâu nay vẫn làm cô đau lòng, bất chợt dần dần trở nên sáng tỏ.

Trang: Trước 123
U-ON

Polaroid