Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Những quả bóng màu rêu

- Chưa về à? Cậu biến đâu mất tiêu cả chiều hôm nay thế? Không thấy cậu trong lớp

Nam Anh hồ hởi ném phịch chiếc ba lô xuống sân, quỳ gối, mở khóa kéo từ từ lôi ra quả bóng rổ màu rêu…

- Sao cậu không nói với tớ?

- Chuyện gì?

Nam Anh hỏi, tay vẫn day day lôi quả bóng quá khổ ra khỏi chiếc ba lô đầy sách vở và những thứ linh tinh.

- Tớ đã bảo khi cậu thích ai đó phải nói tớ biết đầu tiên cơ mà?

- Gì cơ?

- Không nhớ hả?

- Ơ…

Tay cậu khựng lại, quả bóng rơi ra, lăn lông lốc trên nền sân vẫn còn nóng âm ỉ sau một buổi chiều nắng hè thiêu đốt… Nam Anh quay người, xoáy mắt vào cô bạn gầy nhom đang dằn mạnh những cú sấm sét vào bức tường bên cạnh. Quả bóng đập bốp vào tường rồi bật ra …liên hồi. Mồ hôi túa ra, chiếc áo trắng đồng phục của Hoài Lâm ướt đẫm. Cô bạn không nhìn Nam Anh lấy một lần. Im lặng. Có chăng chỉ là tiếng bóng chan chát đập vào tường nghe rát bỏng

- Thật ra, tớ không cố tình giấu cậu… chỉ là…

Câu nói của Nam Anh lửng lơ, bối rối không tìm được lí do để giải thích… Tiếng bóng im bặt, cô bạn đứng nhìn bức tường thảm thương bị hành hạ nãy giờ trong tích tắc...Rồi đột ngột quay lại:

BỐP…

Theo phản xạ của một đội trưởng bóng rổ hẳn hoi, Nam Anh vẫn chỉ kịp xoay lưng… quả bóng đập mạnh vào lưng bằng lực cánh tay siêu mạnh bước chân nó chới với. Đơn giản vì người đập bóng cũng là đội trưởng đội nữ kì cựu của trường nó- Hoài Lâm, một cô bạn lạ lùng. Nam Anh nhăn mặt khó hiểu rồi quay lại nhìn Lâm. Con bé đứng đó rất lâu, nhắm mắt hồi lâu ra chừng rất khó chịu rồi lên tiếng:

- Thôi, bỏ đi, trước sau gì cũng biết rồi

Rồi chầm chậm đi về phía balo của mình, chầm chậm kéo ngăn khóa rồi xách đứng lên. Nam Anh thả lăn quả bóng rổ của Lâm trên sân:

- Của cậu…

- Không…

…. Trả nó cho cậu!

Hoài Lâm không quay người, chân vẫn bước, chỉ hơi nghiêng mặt về phía nó… Khuôn măt lạnh tanh, không để lộ nhiều suy nghĩ….Chiếc ba lô màu xanh quân đội vốn luôn quá khổ hôm nay đã xẹp đi đáng kể. Tuyệt nhiên không ngước lại nhìn thằng bạn chí cốt lấy một lần.

Nam Anh không vội về. Nó nằm dài giữa sân bóng như thói quen sau những lúc tập bóng mệt nhoài. Chỉ khác hôm nay bên cạnh nó không có Hoài Lâm và dưới chân nó có tận 2 quả bóng … màu rêu. Với Nam Anh, Lâm là cô bạn thân, rất thân, là đội trưởng đội bóng rổ nữ của trường kiêm luôn chức “hậu cần” cho đội bóng nam của nó. Một tay chơi bóng rất cừ! Hoài Lâm ít cười, đặc biệt trong trận đấu, khuôn mặt cô bạn luôn lạnh tanh, không nhiều biểu cảm chỉ có đôi đầy lửa, đầy quyết tâm, đam mê…Cách Hoài Lâm chơi bóng khiến người xem quay cuồng vì những pha tung người, đập bóng đầy kĩ thuật cũng đầy dẻo dai nhưng quan trọng hơn là… “ như muốn đè chết” đối phương.

Và mặc dù dân tình có đồn thổi thế nào thì mọi chuyện vẫn chỉ có vậy, chưa bao giờ Nam Anh nghĩ đến chuyện biến tình bạn bền chặt hơn 10 năm của bọn nó lấy một tình cảm gà bông có cảm giác mong manh và thật dễ vỡ. Ở bên Hoài Lâm, Nam Anh cảm thấy thân thiết như chính một phần cơ thể vậy… Vy Anh, lại khác, cô bạn mới cho nó cảm giác rất nhẹ nhàng, xốn xang và một chút bối rối mỗi khi gặp gỡ hay kể cả nghe tiếng cô bạn ở tít xa.

Hôm ấy, lớp Hoài Lâm và lớp kế bên có trận nữ giao hữu… Hoài Lâm dĩ nhiên trở thành điểm sáng trên sân với những pha đập, xoay, ném cực kĩ thuật và đẹp mắt. Nhưng ánh mắt của Nam Anh lại bị thu hút hoàn toàn bởi một điểm khác, chính là Vy Anh. Nụ cười tươi rói và lối chơi bóng đầy thoải mái làm nó thích thú. Đến nỗi mỗi lần Vy Anh nhíu mày, chun mũi, nhe răng khi bị mất bóng hay đốn ngã trên sân …. Nam Anh lại thấy tim mình nẩy tưng tưng, đập loạn xạ như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Vy Anh chơi bóng không bài bản, đôi khi còn vụng về nhưng cách xử lí rất bản năng và cảm giác bóng thì trên cả tuyệt vời. Nhìn cô bạn thi đấu Nam Anh đột nhiên có suy nghĩ mà đôi khi nó bỏ quên: Bóng rổ hay mọi trận đấu bóng cuối cùng cũng chỉ là một cuộc chơi và quan trọng không hẳn là thắng hay thua mà là ta thấy vui vẻ sau cuộc chơi ấy…

Nó thích Vy Anh!

Nam Anh chưa bao giờ thổ lộ điều đó với bất cứ ai,cho dù là Hoài Lâm. Vài ba lần một vài đứa trong đội thấy nó ở lại tập bóng cùng cô bạn. Vy Anh ước mơ vào đội trường trong giải tới và nó thì sẵn sàng giúp đỡ. Nam Anh chưa nghĩ đi xa hơn dù có những phút tim nó loạn lên khi vô tình chạm vào nụ cười tươi rói của cô bạn. Trong nó bình yên lắm khi nhìn sâu vào đôi mắt trong veo, thánh thiện của Vy Anh. Và cái cảm giác trên sân vẫn vậy. Hiếm có vận động viên chuyên nghiệp nào có thể vừa chơi bóng vừa cười như cách cô bạn của cậu làm. Vy Anh thì luôn vậy ngay cả lúc chặn bóng, cướp bóng hay kể cả…mất bóng. Nụ cười ấy khiên Nam Anh thấy mọi thứ đều nhẹ nhàng như một thoáng qua rất khẽ. Giống như cách cô bạn bước vào tim cậu, nắm lấy trái tim cậu cũng tự nhiên và lặng lẽ như một cơn gió thơm lành, ngọt dịu vậy thôi.

Trang: 123 Sau
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]