80s toys - Atari. I still have

Anh còn nợ em

Tình yêu là gì mà khiến cho bao người phải đau khổ, sống trong nhớ nhung tuyệt vọng. Cho đến giờ này em vẫn còn nhớ đến hình bóng của anh dù lòng em rất đau và day dứt. Khoảng thời gian 3 năm để chờ đợi câu trả lời, để quên được anh, để chấp nhận thật là một điều rất khó với em.
Em luôn nghĩ tình yêu rất đơn giản, chỉ cần em yêu anh và anh cũng yêu em là đủ. Em yêu anh bằng cả trái tim dại khờ - một tình yêu vô tư không suy nghĩ, tính toán. Có lẽ anh và em có duyên nợ từ kiếp trước. Thời gian trôi qua chúng ta có kỉ niệm khá đẹp bên nhau, nơi mà chúng ta từng đi qua nay đã khác xưa. Hàng ghế đá mới ngày nào em và anh cùng ngồi bên nhau ngắm sao, cùng tâm sự chia sẻ niềm vui nỗi buồn cho nhau nghe mà sao giờ nơi đây đã vắng bóng người xưa. Không khí cũng u sầu, tĩnh lặng… em đến và ngồi nhìn lại khoảng thời gian mình hạnh phúc bên nhau. Em biết để yêu một người đã khó nhưng để quên một người còn khó hơn, hôm nay ngồi đây và nhớ lại những kí ức khó quên ấy lòng em đau nhói. Mình mãi mãi không còn là của nhau nữa, anh nói lời chia tay một cách phũ phàng rằng em và anh là hai thế giới không thuộc về nhau. Có thể nói là thế giới không tình yêu, chúng ta không có duyên và nợ, cố níu giữ chỉ thêm đau khổ mà thôi. Nhưng anh à, em muốn nói rằng em và anh đã từng có những khoảng thời gian bên nhau vô cùng hạnh phúc anh có còn nhớ hay đã quên.
Anh học đại học năm 3 còn em chỉ là một cô sinh viên năm nhất quê mùa từ quê vào thành phố đầy hoa lệ này để học, thiếu thốn tình cảm gia đình, thiếu một lời động viên, duyên số đưa đẩy em được gặp anh – người luôn cho em niềm vui và tin vào cuộc sống này. Em vẫn còn nhớ như in vào một buổi chiều chủ nhật anh đến phòng trọ chở em đi dạo quanh công viên, rồi vào nhà sách để tìm mua sách em thích tặng cho em. Anh luôn bảo em ngốc vì chẳng bao giờ cho mình một ngày chủ nhật thật sự, đó là khoảng thời gian hạnh phúc mà từ trước giờ em chưa bao giờ có.
Mình đi lang thang tới chiều anh đưa em về phòng trọ, không hiểu sao trời hôm ấy chuyển mưa lạ thường, đi đến nửa đường thì bất chợt có cơn mưa rào, từng hạt mưa rơi khá nặng hạt. Anh hối hả tìm chỗ trú mưa tại vỉa hè một quán tạp hóa nhỏ, thế rồi những hạt mưa nặng hạt dần trút xuống hai đứa, anh khẽ cởi áo khoác của mình để che cho hai đứa, từng giot mưa thấm ướt cả đầu hai đứa nhưng cả hai vẫn mỉm cười nhìn nhau. Anh đã thì thầm vào tai em nói rằng “anh yêu em nhiều lắm”, lúc đó em cảm thấy sao mình hạnh phúc quá, ước gì mưa mãi đừng tạnh để em kịp lưu những giây phút hạnh phúc này vào tận sâu thẳm trái tim. Lúc đó bỗng nhiên em nhận ra anh là người cho em chỗ dựa vững chắc trong tương lai sắp tới. Chính anh đã đem lại cho em cảm giác ấm áp như vậy, tuy anh không lãng mạn, không đẹp trai nhưng với làn da ngăm cùng một dáng người phong độ, lịch lãm làm em thấy yêu hơn.
Thời gian ấy em vô cùng hạnh phúc, tưởng rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với em, thế nhưng vào một ngày kia bỗng dưng anh nói lời chia tay làm trái tim em muốn vỡ đôi. Khi em hỏi lý do thì anh bảo rằng anh có nỗi khổ riêng, anh hứa rằng 3 năm sau anh sẽ cho em biết lí do vì sao. Anh có biết nước mắt em rơi nhiều lắm không, nhiều lúc em cứ ngộ nhận phải chăng đây là thử thách của anh dành cho em nhưng không phải đó là lời tuyệt tình, em bỡ ngỡ đành lòng chấp nhận sự thật phũ phàng. Em nghĩ 3 năm là khoảng thời gian không quá dài và quá ngắn để suy nghĩ lại chuyện tình hai ta, em tin rằng anh làm gì cũng có lí do.
Một tháng trời kể từ ngày anh và em chính thức rời xa nhau không còn đưa đón nhau như ngày nào, lời quan tâm cũng không còn, mọi thứ trở về vạch xuất phát, kí ức trong em mãi chìm sâu vào quá khứ dĩ vãng xa xưa. Em đã tìm kiếm những gì thuộc về anh để xóa bỏ khiến chúng không còn xuất hiện trước mặt nữa, những tin nhắn mà anh gửi em cũng xóa, những món quà anh tặng em cũng đã cho vào ngăn tủ và khóa thật chặt lại giống như em đang cố gắng chôn vùi một kí ức đẹp đẽ của một tình yêu ban đầu. Em đã xóa sạch từ những kí ức đẹp nhất cho đến khi những kỉ niệm buồn nhất, em sẽ học cách quên anh, những lúc thế này em lại tự nhủ rằng mấy ai yêu lần đầu mà không đau.
Anh à em sẽ có quên tất cả dù biết là đau khổ, em phải tiếp tục sống cho bản thân, đôi lúc em sẽ nhớ một chút gì đó về anh và chỉ một chút thôi. Anh đã nợ em cả một tình yêu, nợ một lời hứa, nợ một ánh nhìn thân thuộc để ngày đó nhìn nhau như kẻ xa lạ. Dù em không biết lí do gì mình chia tay nhưng phải chăng vì em không đủ sức giữ lấy anh, phải chăng “lá rời cây vì gió thổi hay vì cây đã không còn gi giữ lá lại”… Anh đến bên em như cơn gió lạ rồi khẽ lướt qua để lại cho em những giọt nước mắt đắng cay. Từ lúc anh nói lời chia tay em đã chấp nhận vì em nghĩ anh và em không thuộc về nhau, giờ em đã nhận ra rằng cố nếu kéo chỉ thêm đau khổ thà đau một lần còn hơn, thôi thì embuông tay để anh đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Quá khứ hãy trả về với quá khứ, hãy để tất cả lạc lối trong mê cung của thời gian anh nhé. “Vì đau khổ bắt nguồn từ hạnh phúc đi hết con đường hạn

U-ON