The Soda Pop

Mất anh là định mệnh

Em xin anh hãy tha thứ cho em vì những đau khổ em đã mang đến trong cuộc đời anh. Em ngàn lần xin lỗi…

“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau… tít tít tít…”

Giọng nói tự động được cài đặt để thông báo đầu dây bên kia đang tắt máy hoặc nằm ngoài vùng phủ sóng vang lên đều bên tai Lâm. Anh ngán ngẩm đút điện thoại vào túi, với lấy chiếc áo khoác da trên móc, anh vội vàng dắt xe ra khỏi cửa và lao đi. Đêm đen nuốt chửng anh.

Lâm đứng trước nhà An, anh nhấn chuông và chờ đợi. Dù đã khuya nhưng trong nhà An vẫn còn người thức, anh đoán vậy vì ánh đèn trong nhà vẫn sáng. Liếc nhìn lên tầng hai của căn nhà, đó là phòng An, cửa sổ đang mở và có tiếng nhạc du dương phát ra từ đó. Anh yên tâm thở phào, vậy là cô ấy ở nhà. Bà lão giúp việc vừa mở cửa vừa nhoẻn miệng cười thân thiện với anh, anh bước vào nhà nhanh hơn thường lệ. Vừa thấy Lâm, mẹ An đã trút tiếng thở dài thườn thượt. Bà biết chắc thể nào Lâm cũng đến, cảnh này quen quá rồi còn gì. “Bọn trẻ chúng mày suốt ngày giận hờn không biết chán à?” – Mẹ An vừa nói vừa vuốt ve con mèo đang nằm lim dim trong vòng tay bà.

- Chào bác, con gặp An một tí, cô ấy có trên phòng đúng không ạ? - Lâm khẽ nói.

- Lên nói với nó làm sao thì làm chứ không phải cứ giận hờn là suốt ngày nhốt mình trên phòng không chịu ăn uống như thế là được đâu.

Bà nói giọng nửa như oán trách nửa lại xót thương đứa con gái bé bỏng của mình.


- Anh xin lỗi, anh sai rồi, em đừng như thế nữa.

- Anh về đi, tôi không thèm nghe.

- Này đừng có như thế chứ, em tính dằn vặt mình mãi vì những chuyện cỏn con như thế à?

- Cỏn con, lúc nào cũng là cỏn con. Anh xem, anh đã làm tôi ra thế này anh hài lòng chưa? Nếu không yêu được nữa thì…. Chia tay đi.

- Em có biết là em đang nói gì không vậy An?

- Chia tay đi – An gằn giọng.

- Chia tay? Thế còn đám cưới của chúng ta? Em đừng trẻ con như thế, em hãy thôi cái trò cứ mỗi lần giận hờn lại lôi chuyện chia tay ra để dọa anh đi.

- Sẽ không có đám cưới nào hết. Tôi sẽ không bao giờ cưới anh.

Lâm đứng dậy khỏi giường, mặt anh thất thần nhìn vào khoảng không vô định. An vẫn nằm đó và trùm chăn kín đầu, cô cứ thế khóc rấm rứt mãi. Đây không phải là lần đầu tiên cô giận dỗi anh, tắt điện thoại khiến anh phải đến nhà cô đêm hôm để năn nỉ, cũng không phải lần đâu tiên cô nhất quyết đòi chia tay. Nhưng lần này Lâm đã quá mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi trong mối quan hệ này. Hai người sắp lấy nhau và bây giờ bỗng dưng cô ấy giận hờn, nằng nặc đòi không cưới nữa. Chuyện cưới hỏi đâu phải trò đùa, An xem tình cảm này chẳng khác nào một món đồ chơi thích cầm lên hay đặt xuống tùy ý vậy sao? Đến lúc nào cô mới quan tâm đến cảm xúc của người khác? Anh là gỗ đá nên không biết ghen tuôn hờn giận sao? Lúc nào anh cũng phải nhún nhường, năn nỉ và nhận hết lỗi lầm về mình khi biết chắc rằng mình không hề sai như thế sao? Anh tức đến nỗi toàn thân run rẩy.

Chưa bao giờ anh sợ rời khỏi căn phòng này như bây giờ. Bởi khi rời khỏi nơi đây, rời khỏi những giận hờn vô cớ của cô, có lẽ anh sẽ không còn đủ can đảm để quay đầu nhìn lại, để lưu luyến với năm tháng yêu đương từng có. Lâm sợ anh sẽ buông tay mất… Cuộc tình này đã dày vò anh quá lâu…

Lâm hỏi An, giọng anh chùng xuống như để chắc chắn thêm một sự thật quá đỗi phũ phàng: “Em muốn như vậy thật à?”

Cô không trả lời anh. Lặng thinh bóp nát trái tim hai con người trẻ tuổi. Họ quay lưng về phía nhau và tiếng đóng sập cửa làm cả hai bừng tỉnh. Ngoài cánh cửa, Lâm bước vội xuống cầu thang, đầu óc anh trống rỗng. Bên trong cánh cửa, An đạp tung tấm chăn, cô ngồi bật dậy, mắt nhìn theo đầy hụt hẫng. Trong giây phút đó, cả hai người họ như vừa đánh rơi một thứ gì đó xuống vực thẳm không đáy, họ không hề nghe có bất cứ tiếng vang nào dội lại, không hề.

Tính An là thế, Lâm hiểu quá rõ cô. Hễ giận hờn là đòi chia tay, làm hòa rồi lại xuề xòa coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng hôm nay An đã đi quá giới hạn. Những lời cô nói ra, dù là cố ý hay vô tình cũng làm Lâm tổn thương khủng khiếp. Anh không ngờ cô có thể đem cả chuyện cưới xin hệ trọng ra để đe dọa anh, anh không ngờ… Lâm trở về nhà và anh đã thức suốt đêm hôm đó để nghĩ ngợi và… nghĩ ngợi.

Anh không chủ động liên lạc trước với An như mọi lần. Anh muốn để cho cô bình tâm và nhận ra lỗi lầm trong những hành động, lời nói bồng bột đã qua. Khoảng thời gian ấy với anh dài đằng đẵng, anh nghĩ về cô ở mọi lúc, mọi nơi, anh mong ngóng những cuộc gọi và tin nhắn dài ngoằng, cô sẽ nói rằng cô muốn rút lại lời đã nói, rằng đám cưới sẽ diễn ra như đã định, cô yêu anh. Anh sẽ lại tha thứ và ôm cô vào lòng mắng yêu như mọi khi. Họ lại làm hòa với nhau và lại yêu nhau thật nhiều. Chắc chắn sẽ là như thế, nhưng tuyệt nhiên, cô vẫn không xuất hiện.

Trang: 12
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]