Mùa Thu không gõ cửa
Và thứ đồ uống gì mà lại kết hợp trà sữa cà phê với xoài cơ chứ??
Hè sắp hết, thỉnh thoảng trời lại đổ mưa rất to như nuối tiếc cả một mùa dài nóng nực. Mỗi đợt mưa là mấy tuyến phố ở Hà Nội lại ngập, nước đục ngầu, lênh láng mênh mông. Những ngày như thế, Lúa thường vắng khách. Tôi ngồi trong quán bật cả album của Lana Del Rey hoặc Norah Jones, lau dọn hay sắp xếp mọi thứ như là một thói quen và tự làm cho mình một cốc chanh pha đường thêm muối, với ba viên đá. Mưa giăng trắng xóa, con ngõ nhỏ vắng người ầm ào đầy tiếng mưa rơi. Ai đó khoắc áo mưa vàng vội vã đi đến quán tôi, giũ áo ở thềm rồi đẩy cửa đi vào.
- Ngày mưa thì uống gì anh nhỉ?
Bên ngoài mưa rơi tí tách, kết hợp với giọng của Lana thành một điệu nhạc buồn đến nao lòng. Tôi đưa mắt nhìn lại một lượt menu mà tôi đã thuộc nằm lòng rồi dừng lại ở thứ đồ uống mà tôi làm ngon nhất.
- Cà phê trứng được không bạn?
- Vậy cho em một cà phê trứng nhé!
Hôm nay Chuông Gió không làm khó tôi với những món đồ uống kỳ cục của cô ấy nữa. Tôi làm một ly cà phê trứng đúng “chuẩn”: Cà phê lọc qua phin, cho một ít sữa đặc và phủ phía bên trên lớp kem trứng đánh bông, không ngọt quá cũng không nhạt quá. Tôi thấy hài lòng, không phải vì thứ đồ uống tôi vừa làm ra, mà vì sự kết hợp kỳ cục luôn làm tôi khó chịu vì Chuông Gió bỗng dưng biến mất. Tôi mang ly cà phê đặt lên chiếc bàn trong góc, chỗ tối nhất của quán, rồi ngồi cạnh cô bé đang nhoài cả người trên mặt bàn. Đằng nào hôm nay quán cũng không có ai, ngoài hai chúng tôi.
- Bạn tên gì? – Đây là một trong những lần hiếm hoi tôi chủ động hỏi tên người lạ.
- Em là Hòa. Thái Hòa. Còn anh?
- Gọi mình là “anh chủ” là được rồi!
Hòa cười khúc khích, cầm thìa ngoáy ngoáy cốc cà phê.
- Anh biết tại sao em lại thích đến đây không?
- Không – tôi vừa nói vừa lắc đầu. Thật ra đó cũng là câu hỏi mà tôi thắc mắc suốt cả tháng nay mà chưa tìm ra lời giải.
- Vì anh chẳng bao giờ kêu ca với những đồ uống lạ lùng của em.
- Thì vì khách hàng…
- Là thượng đế mà. Em biết chứ! Nhưng không phải ai cũng phục vụ thượng đế tận tình như vậy.
Hòa quay qua phía tôi, duỗi hai chân ra thư thái, nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn tôi. Ngon mà, chẳng cần phải nói tôi cũng hiểu.
- Mọi người luôn chất vấn những suy nghĩ kỳ là của em. Cả cô giáo, cả tụi bạn ở lớp, ngay cả bố mẹ em cũng vậy…
- ...
- Ví dụ nhé, em thích kết hợp Văn với Toán, Lịch Sử với Vật Lý, Tiếng Anh với Sinh chẳng hạn. Hay em trồng hoa sao rồi trồng thêm một cây na xiêm nhỏ để cho nó leo lên, thế có gọi là kỳ cục không anh?
Tôi lắc đầu. Những kiểu kết hợp ấy quả thật là kỳ khôi, nhưng không hẳn là vô dụng.
- Rồi dần dần mọi người không để ý đến những gì em nghĩ nữa. Tụi trong lớp thì nói tại vì suy nghĩ của em kỳ cục quá, nên tụi nó không thể hiểu được. Em đến mệt với những câu hỏi “Tại sao?” và những ánh nhìn ngờ vực, nhưng thậm chí không một ai định làm thử những điều em nói. Họ chỉ suy đoán và đánh giá thôi.
- ...
- Em sắp được giải thoát khỏi những thứ ấy rồi. Em sắp vào Sài Gòn, không biết có khá hơn không, nhưng ít nhất em cũng thay đổi không khí một chút. Sẽ nhiều nắng hơn và nhiều gió hơn.
- ...
- Nhưng tự nhiên lại thấy không vui anh ạ.
Cứ thế đến 9 giờ tối, Hòa đứng dậy xách ba lô rồi đi. Tôi cũng dọn dẹp cửa hàng, kiểm tra lại tất cả công tắc, khóa cửa rồi đi về. Đường phố loang loáng nước, ánh đèn chiếu xuống lòng đường rồi lại phản chiếu lại, sáng trưng. Gió mang theo hơi nước phả vào người tôi mát rượi. Những thứ trước giờ luôn cố định trong tâm tưởng và tính cách của tôi, giờ có chút lung lay. Cái áo mưa vàng vẫn treo ở chỗ giá áo mưa của khách, và cứ ở đó thêm một tháng nữa, trước khi tôi gấp gọn lại rồi bỏ vào tủ đồ. Cuộc sống có vô vàn thứ khác lạ, nhưng có nhiều thứ chưa được kiểm chứng đã bị thải hồi.
Mùa Thu về, lá vàng bắt đầu rơi. Hương hoa sữa ngào ngạt len vào từng con phố nhỏ, tràn vào cả trong quán mỗi khi khách mở cửa đi vào. Chị Ngọc mua một cái chuông gió màu nâu nhạt làm bằng gốm để treo trong quán, ngay sau hôm tôi hỏi chị về nó. Chị nói chị cũng thích, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến. Mỗi khi mở cửa, hương mùa Thu bay vào trộn lẫn với tiếng chuông nhỏ trầm trầm nhưng vui tai.
“Sài Gòn nóng quanh năm, anh chủ ạ! Em cũng tìm mấy chỗ có cà phê trứng ở trong này nhưng không có quán nào làm ngon bằng cà phê trứng của anh, hay là hôm đấy anh xuất thần làm ngon quá cũng không biết chừng.
Em nhớ ra vì sao lại buồn rồi, vì ở đây không có mùa Thu. Anh may mắn lắm nhé! Em hỏi anh vì sao quán không có chuông gió, anh nhớ không? Vì mỗi khi tiếng chuông gió pha lẫn mùi hoa, nhất là hoa sữa ấy, thì ngay cả nếu mùa Thu không gõ cửa, anh cũng bi