Rồi thì thực hiện nó thế nào, phương pháp nào? Đánh dấu lên trán họ, thay đổi tất cả bọn họ thành một màu, thí dụ màu đỏ tía được không? Nhưng lúc đó họ sẽ có thể dễ dàng nhận ra nhau một cách chắc chắn hơn, và kéo bè kết đảng với nhau trong sự gian ác của họ.
Cuối cùng, khi ông chợt nảy ra ý kiến về sự biến đổi tầm vóc thì điều tới với ông trước tiên là ý nghĩ về sự tăng gấp đôi chiều cao và tầm vóc của tất cả những kẻ gian ác. Điều này sẽ làm cho họ mất hết hiệu năng. Họ không thể vận dụng các dụng cụ khoa học hoặc các máy đánh chữ, hoặc các máy tính, hoặc các mặt số điện thoại. Tới một lúc nào đó họ sẽ chết vì sự quá to lớn của họ, giống như những con khủng long trong bài báo của tờ báo Chủ nhật. Nhưng thoạt đầu họ sẽ chạy lung tung với trọng lượng và sức lực lớn lao của họ, và sẽ làm tổn thương những người khác. Ông Grangle nhất định không thích việc đó, ông vốn căm thù bạo lực.Thật sự những người nửa cỡ tầm vóc cũng cỏ đủ khả năng để vận dụng một vài thứ máy. Họ vẫn còn có thể nguy hiểm.
Nhưng họ sẽ phải tốn một thời gian dài để làm ra những dụng cụ và võ khí hợp với tầm cỡ của họ, và ta hãy nghĩ xem trong thời gian đó, trông họ sẽ buồn cười như thế nào với những quần áo lớn hơn gấp hai lần và những cái mũ chụp xuống đến tận tai của họ.
Lúc 3 giờ 54 ông Grangle mỉm cười với ý nghĩ là trông họ sẽ lố bịch thế nào.
- Quả hạt - con Pet nói.
Ông với tay lên và cho nó một củ lạc, mắt ông vẫn nhìn vào cái đồng hồ.
- Ta nghĩ rằng - ông nói - nơi thú vị nhất sẽ là một phiên tòa xử vụ sát nhân. Ở đó không ai biết là bị cáo có thật phạm tội hay không. Và rồi tới lúc 4 giờ, nếu y phạm tội...
Hơi thở của ông Grangle trở nên gấp hơn. Những cây kim đồng hồ đứng ở 3 giờ 56.
- Hoặc nhìn một gã say xỉn trong quán rượu - ông nói.
- Quả hạt - con Pet nói.
Và ông cho nó một củ lạc.
- Ồ! ông nói - có rất nhiều nơi, rất nhiều nơi cần tới. Nhưng Pet ạ, ta muốn ở gần mi khi việc đó xảy ra, ở ngay nơi này một mình với mi.
Ông ngồi xuống cái ghế, vẻ khẩn trương, ông có thể trông thấy một cách thực sự cây kim lớn của cái đồng hồ di chuyển, trong những cái nhảy nhỏ li ti, để lại một vệt trắng bằng sợi tóc giữa nó và chấm đen 3:57, và đang di chuyển tới chấm 3:58, thu hẹp khoảng trống lại, cho tới khi nó đứng thẳng ngay vào chỗ đó, rồi lại di chuyển qua khỏi về phía chấm 3:59.
- Thoạt đầu - ông Grangle nói - các báo chí sẽ không tin vào việc này. Ngay cả khi một việc như thế sẽ xảy ra ngay tại các văn phòng của tờ báo, họ cũng vẫn không tin vào chuyện đó. Thoạt đầu thì họ sẽ không tin. Và rồi khi họ bắt đầu hiểu rằng việc đó đã xảy ra cho rất nhiều người mà ai cũng biết là gian ác, lúc đó họ sẽ nhìn thấy ý đồ.
Đồng hồ chỉ 3 giờ 59 phút.
- Một chuyện lớn... - ông Grangle nói. Một chuyện lớn cho báo chí và sẽ không người nào biết là ai đã làm ra việc đó, Pet ạ. Không người nào ngoài mi và ta.
Cái mũi của cây kim lớn đã bò phân nửa đường qua khỏi cãi chấm 3:59. Tim của ông Grangle đập mạnh. Hai mắt ông mở to ra, môi ông hé ra, ông nói thì thào:
- Sẽ không có người nào biết!
Cái mũi cây kim lớn đã chạm tới cái chấm ở trên đỉnh cao của mặt đồng hồ. Chuông đánh thức đổ hồi, ông Grangle cảm thấy một sự trào dâng lớn của sức lực, giống như nước làm vỡ một cái đập, và một sự chấn động lớn, như thể một tiếng sét đánh. Ông nhắm mắt lại.
- Bây giờ! Ông nói nhỏ nhẹ, và năm vật xuống, kiệt sức.
Bằng cách đi tới cửa sổ và nhìn xuống đám đông dưới đường phố, hẳn là ông có thể nhìn xem phép lạ có hiệu lực hay không. Ông đã không đi tới cửa sổ, ông đã không cần làm việc đó, ông đã biết rồi.
Chuông báo thức hết rung.
Con Pet nghiêng cái đầu của nó và nhìn ông với một con mắt giống như cục đá bóng láng.
- Quả hạt - nó nói.
Bàn tay ông khi ông duỗi thẳng nó lên, thì nó còn cách xa tới một bộ rưỡi mới với tới cái chuồng.
CÙNG CHUYÊN MỤC | [TẮT] |