80s toys - Atari. I still have

Thiên đường có mưa!


Những ngày tháng đại học cứ thế trôi đi, Thư đã không còn cảm thấy buồn vì mình không thể nói được nữa, cô nghĩ mình không phải là câm từ nhỏ, nên cô hy vọng vào một ngày nào đó, bỗng dưng cô có thể nói lại được… cô sống và hy vọng, sống và chờ đợi vào ngày mai của ngày mai của ngày mai … cô lại nói được và Việt sẽ trở về tìm cô.

Hoàng hôn rải xuống thiên đường của cô những vệt hồng le lói, phía xa xa kia mặt trời đang chuẩn bị nhào mình xuống biển, những cánh hải âu mệt mỏi tìm về tổ, cũng chẳng biết tổ của chúng ở đâu trong khoảng biển rộng lớn này, nơi đâu mới là nhà của chúng ?

Những con sóng dạt dào hòa vào cát, vẫn cái vị mặn mà của biển, vẫn cảm giác thích thú nghe sóng vỗ rì rào nhưng không còn nữa nét mặt của Việt, Thư lại trầm lặng đi, khóe mắt lại đăm chiêu về nơi xa xôi, về phía bên kia của biển.

- Em đang đợi Việt về phải không? – Hải buột miệng hỏi Thư.

Thư quay sang nhìn Hải rồi nhìn về phía những cánh Hải Âu đang dần dần mờ ảnh và viết lên giấy:

- Anh ấy nói anh ấy đang ở nơi xa xôi kia, nơi mà em không thể nhìn thấy, anh biết không: Hải Âu không bay qua nổi biển lớn không phải bởi vì biển quá lớn và Hải Âu không có đủ dũng cảm để bay qua, mà bởi vì ở phía bên kia biển đã không còn gì để chờ đợi... Còn em, phía bên kia biển vẫn còn có thứ để chờ , và em vẫn đang đợi… Còn anh, sao anh không nhận lời một người con gái nào thế ?

Hải im lặng, Hải không còn biết nói gì, còn có thể nói được gì nữa, anh biết phải nói sao với Thư bây giờ …

Rồi Hải và Thư đều đã ra trường, Hải nhanh chóng tìm được việc làm, còn Thư thì thật khó khăn, chẳng ai muốn công ty mình có một nhân viên là câm cả…… Thư biết và thất vọng … … chỉ còn biết sống nhờ vào những đồng tiền của mẹ và sự quan tâm của Hải từ khi ra trường đến giờ.

Sóng chỉ lăn tăn như chả thèm để ý rượt bắt những cánh hải âu, chả mấy khi cô ra biển mà không có Hải, biển chiều nay nhẹ nhàng và im lặng, cô cũng vậy, vẫn đang đi mà cứ nhẹ nhàng như đứng yên một chỗ, vẫn im lặng với cuộc sống và chờ đợi… Chẳng biết đến bao giờ sự chờ đợi của cô mới thành hiện thực, và cũng chẳng biết đến bao giờ cái phép nhiệm màu mới đến biến cô trở lại thành Thư của ngày xưa…

Thiên đường cô đang đứng, đã chẳng còn dáng dấp của ngày xưa nữa… cái thiên đường mà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, thiên đường mà Việt nói là sẽ chẳng bao giờ có bóng dáng của những giọt nước mắt, thế mà từ khi Việt đi, nơi đây đã chẳng còn nữa những bình yên… Sóng trong lòng cô không lúc nào ngừng vỗ…

Thư lên xe trở về nhà trong cơn đau bụng dữ dội, đã mấy năm nay Thư và mẹ chuyển sang chỗ ở mới, nên mỗi lần ra biển là phải ngồi xe đến 20 phút …… Chuyến xe lần này sao mà lâu đến khó tả, về đến nhà khi người cô đã không còn sức vì bỗng dưng cô đau bụng đến kinh hoàng. Người cô nóng ran.

Bác sĩ khám và kê thuốc cảm cho Thư, cô có hạ sốt nhưng chỉ được 3 hôm thì bụng lại đau dữ dội, 1 tuần chuyển đến 2 bệnh viện mà bụng vẫn đau miên man, có lần còn ngất lịm đi trong sự lo lắng của mẹ và Hải.

Lại thêm 1 tuần nữa đến với bao nhiêu xét nghiệm và kiểm tra, có lúc cô tỉnh như sáo, nhưng có lúc cô vùi đi trong cơn mê man triền miên kéo dài hàng mấy tiếng…

Anh bác sĩ trẻ nói với mẹ và Hải về tình trạng của Thư, cả 2 như rụng rời chân tay, ngồi phịch xuống ghế mà không còn biết nói gì, bao nhiêu hoang mang hiện hết cả lên khuôn mặt mẹ, bao nhiêu lo lắng chẳng thể giấu nổi qua những bước chân đi đi lại lại trong bệnh viện hỏi han các bác sĩ của Hải.

Bác sĩ nói số lượng tiểu cầu trong máu của Thư bị giảm đi rất nhiều, căn bệnh của cô rất ít người gặp phải, vì lúc trước Thư được điều trị nhầm theo hướng phát triển của bệnh sốt nên đã kéo dài tình trạng nguy hiểm của cô, hơn nữa bệnh xảy ra nhanh, nếu không chẩn đoán đúng bệnh và kịp thời chữa trị thì rất khó giữ được tính mạng, bây giờ chuyển đến bệnh viện này thì đã quá muộn để thay đổi huyết thanh cho cô, cô có thể chết bất cứ lúc nào trong thời gian này…

Chẳng ai có thể ngờ được với tin sét đánh đó, mẹ Thư như người mất hồn, chẳng còn thiết ăn uống gì nữa…Hải cũng chẳng còn tâm trí nào đến công ty, anh nghỉ việc vào viện chăm sóc cho Thư và mẹ, mỗi phút mỗi giây trôi qua nặng nhọc đến khó thở, Thư vẫn miên man bất tỉnh, có lúc trạng thái tinh thần cô ở mức ổn định, nhưng có lúc cô hoàn toàn không biết gì.

Anh bác sĩ trẻ lại đến thăm tình trạng của Thư, cô đã tỉnh lại được 2 ngày rồi và sau khi biết căn bệnh của mình, Thư buồn bã khóc lóc, đôi lúc chả còn muốn sống nữa, cô thực sự không còn chút tĩnh tâm nào để viết vào giấy trả lời mẹ và Hải, chỉ nằm khóc trong sự mệt mỏi rã rời.

Cô đang nghĩ về phía bên kia của biển. Lẽ nào sự chờ đợi của cô đã hoàn toàn vô nghĩa? Chỉ trong vài ngày tới đây, có thể cô sẽ ra đi bất cứ lúc nào, cái chết luôn rình rập cô ngay cả trong giấc ngủ…chẳng nói được câu nào mà cứ lặng lẽ, nhẹ nhàng đi về phía lộng gió…

Trang: Trước 123
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]