Chạm tay vào điều ước
-Mẹ ơi, sau này điều ước của con sẽ thành hiện thực phải không ạ?
Cô bé sáu tuổi ngây thơ hỏi mẹ. Mẹ cô bật cười, trìu mến nhìn cô, xoa đầu yêu thương đáp:
-Sẽ thành hiện thực nếu con cố gắng bằng chính trái tim của mình. Mẹ tin con gái yêu của mẹ sẽ chạm tay được vào điều ước ấy.
-Điều ước hiện ra trong tâm trí một cô bé sáu tuổi tựa như giọt sương tinh khôi khẽ đọng trên chiếc lá xanh non của buổi sớm mai bình yên. Nó rất đẹp, nhẹ nhàng và tươi sáng trong tưởng tượng của cô. Nhưng thời gian lại là thứ vô tình lấy đi kí ức đẹp đẽ ấy để đổi lại là vết hoen mờ của quá khứ cùng nỗi buồn tận sâu trái tim. Bé gái ấy đã lớn, đã không còn lưu lại đoạn phim ngọt ngào có điều ước tồn tại. Như chong chóng mỗi khi có gió nó sẽ quay nhưng đối với cô, bây giờ đã không thể giữ chặt lấy cơn gió ấy nữa, không đủ sức để giữ cho riêng cô nữa rồi. Hãy buông tay anh nhé! Anh cứ bước đi và em sẽ mỉm cười khi anh quay gót. Cười để che dấu giọt nước mắt đã trào dâng trong lòng em.-
********
Một cô gái bước vào tuổi hai mươi như tôi giờ đây đã biết đâu là yêu và cảm giác được yêu như thế nào. Anh như làn gió nhẹ chợt xuất hiện bên đời tôi. Đêm mưa ấy đã đem anh đến bên tôi, để anh sưởi ấm lấy trái tim đã băng giá này. Tình cờ nhưng tựa hồ đó chính là định mệnh – định mệnh để tôi gặp anh, định mệnh cho tình yêu chớm nở rồi vụt tắt.
Vô tình chúng ta cùng trú mưa ở quán trà sữa ấy, tôi đã quen anh.
Anh – một chàng trai tốt bụng, sinh viên năm cuối ngành y đa khoa. Ấn tượng với tôi đó là giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ấm của anh. Khi bắt đầu yêu anh, tôi luôn muốn nghe giọng nói ấy, giọng nói của chỉ riêng mình anh.
Tôi – một người không có tình thương của cha và mặc cảm với chính mình. Lúc còn nhỏ, mỗi khi nhìn thấy những đứa bé được cha mình ôm ấp trong lòng thì cảm giác đau nhói, cô đơn lại trở về với tôi. Tôi né tránh tất cả sự yêu thương của mọi người để tự nhốt mình trong cái vỏ ốc mà tôi tự tạo ra. Sự ấm áp đến kì lạ cùng nụ cười hiền lành của anh đã cho tôi niềm tin vào lòng người. Lúc ấy anh đã dùng bàn tay của mình áp vào má tôi, khẽ cúi đầu để gương mặt kề sát mặt tôi. Cảm giác làn môi lành lạnh, mềm mại của anh chạm vào môi tôi đã khiến trái tim tôi đập lệch đi một nhịp.
Từ khi có anh, tôi dần nới lỏng sự phòng bị của mình với thế giới xung quanh hơn, đã biết cười, biết được niềm vui là gì. Mỗi khi hẹn hò, chúng tôi đều chụp ảnh rất nhiều. Những bức hình ngộ nghĩnh, đáng yêu ấy tối nào tôi cũng hì hục dán cho đầy quyển album chỉ riêng tôi và anh. Người ta thường bảo rằng khi yêu nhau đừng nên chụp ảnh chung với nhau bởi khi chia tay sẽ là vết thương không thể nào nguôi nhưng tôi không tin.
Đã bốn tháng từ khi chúng tôi chính thức là người yêu của nhau. Mỗi ngày trong quãng thời gian ấy chính là nụ cười, hạnh phúc của tôi. Tôi đã tưởng rằng điều ước đã thành hiện thực, tìm được chàng trai – người cho tôi thứ tình yêu đích thực trong cuộc đời. Nhưng dường như tôi đã lầm, lạc hướng khi chọn con đường ấy, trao đi trái tim của mình cho người mãi mãi không thuộc về tôi. Ngày valentine năm ấy tôi vui đến nỗi nhảy cỡn lên gọi điện thoại thủ thỉ với mẹ:
-Mẹ ơi, con chạm được vào điều ước rồi mẹ ạ. Thật sự con chạm được nó rồi mẹ ơi. Con vui lắm!
Mẹ tôi khẽ cười rồi nói:
-Ừ chúc mừng con gái của mẹ. Luôn nở nụ cười và hạnh phúc con nhé!
Tôi chưa bao giờ có được một giấc ngủ ngon, luôn giật mình tỉnh dậy với cơn ác mộng của quá khứ đeo đẳng. Hình ảnh bàn tay cha cứ trượt dần, trượt dần rồi tuột khỏi tay tôi. Một đứa bé sáu tuổi chứng kiến khoảnh khắc người cha yêu quý của mình rời bỏ cuộc đời thật sự là một cú sốc tâm lý lớn với nó. Nhưng đêm nay tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhõm, an tâm chìm vào giấc ngủ không mộng mị, trọn vẹn và đúng nghĩa.
Cứ tưởng tôi sẽ mãi yên bình ở bên anh nhưng đời không ai đoán được chữ ngờ. Ngày anh nói lời chia tay cũng chính là ngày sinh nhật tôi.
-Chúng ta dừng lại em nhé!
Anh nhìn sâu vào mắt tôi, đôi mắt đã ướt nhòa vì chính lời nói tàn nhẫn ấy của anh. Anh không thể biết được rằng nỗi đau đang len lỏi trong cơ thể, từng hồi suy nghĩ của tôi. Giây phút này như giữ chặt lấy trái tim tôi,cảm giác có thứ gì đó nghẹn lại trong đáy lòng chỉ để kìm nén cơn đau đang nhói lên từng hồi. Anh đứng lên chuẩn bị rời đi, lúc ấy tôi mới ngỡ ngàng anh đã không còn là của tôi. Bàn tay run run giữ chặt lấy cánh tay anh. Đôi môi mấp máy muốn nói nhưng lại thôi. Anh quay đầu nhìn vào bàn tay đang cố gắng giữ tay mình, đau lòng lên tiếng:
-Em đừng buồn. Chúng ta coi như có duyên nhưng không có phận. Buông tay đi em. Anh không muốn đánh mất những ký ức đẹp về em.
Từng lời của anh như vết dao cứ sâu vào tim tôi, vết thương ấy đang rỉ máu và không thể cầm lại được. Anh nói buông tay dễ dàng vậy sao? Buông để anh được tự do và lạnh lùng quay bước còn tôi chỉ có thể vô vọng ngồi đây, lặng ngắm bóng dáng thân thuộc, ấm áp đã không còn bên tôi. Tôi lau khô nước mắt của mình rồi nhẹ nhàng buông cánh tay anh ra. Tự cười lấy chính mình, yếu đuối và dựa dẫm vào một người tựa hồ sẽ mãi mãi thuộc về mình và giờ nhận lấy sự vô tình của anh. Ánh mắt trầm tĩnh nhìn anh, người con trai giờ phút này nhẫn tâm vứt bỏ tôi- người yêu anh bằng cả lí trí này. Cụp mắt xuống, gượng cười mặn đắng để có thể nói thành lời: