Thứ hai, 10/02/2014
Bệnh tình mẹ mày dạo này ra sao?
Nó đáp:
Dạ, mẹ con tạm bớt, nhưng khổ vì nhà nhiều chuột quá. Chúng kêu rúc suốt đêm nên không ngủ được. Xin cậu ít thuốc độc về đánh bả chuột.
Cậu lấy thuốc độc cho cháu, loại thuốc mà ông thường dùng để tẩm tên săn bắn, thằng bé thấy ít thuốc quá nhưng không nói gì. Nhân biết chỗ cậu cất thuốc nên nó trộm thêm một mớ đem về. Nó đổ tất cả thuốc độc vào bình bạch tửu.
Từ hôm đó, ngày nào thằng bé cũng quanh quẩn xung quanh chợ.
Ngày nọ nó chợt thấy người có râu trong vườn nhà họ Hà đang đi lẫn trong đám đông. Nó bám theo kiếm chuyện hỏi han và giả vờ reo lên:
A, lại gặp nhà bác, hôm nay thật may, con có sẵn rượu đây chúng ta cùng thù tạc nhé?
Người có râu kinh ngạc:
Ủa, mình đã gặp nhau ở đâu thế?
Nó đáp:
Tôi họ Hồ đã từng ghé vườn bác Hà chơi và gặp bác với hai người trẻ nữa, bác quên rồi sao?
Người ấy liếc qua lại, tỏ ý nghi ngờ.
Thằng bé giả vờ hé vạt áo để lòi ra cái đuôi giả ra rồi hạ giọng:
Bọn mình phải khéo mới được, dù rất giống mọi người nhưng vẫn còn cái này không sao mất đi được.
Ông già hỏi:
Mày làm gì trong chợ?
Thằng bé đáp:
Cha tôi sai đi mua rượu.
Rồi nó hỏi lại:
Bác định đi đâu?
Lão già ngập ngừng:
Cũng đi mua rượu, nhưng mà...
Thằng bé lém lỉnh hỏi:
Bác chưa có tiền để mua phải không?
Ông già bẽn lẽn:
Ồ chưa, bọn tôi nghèo nên lúc nào thèm rượu thì lẻn vào chợ ăn trộm.
Đứa bé nói:
Vậy thì nguy hiểm lắm, lỡ bị bắt thì sao?
Nó hỏi tiếp:
Chủ nhân của bác là ai vậy?
Ông già đáp:
Chính là hai người trẻ mà mày đã gặp.
Nói xong lão lẻo mép kể luôn:
Một người đang ăn nằm lén lút với vợ họ Quách ở thôn Bắc, còn một người tối nào cũng mò đến chim chuột với vợ họ Mỗ gần đây. Họ Mỗ có thằng con đáng gờm lắm, hôm nọ tiểu chủ tao bị chặt đứt đuôi phải nằm mười ngày mới khoẻ. Bây giờ lại đến nữa rồi...
Chợt ông già hạ giọng thì thầm:
Mầy kín miệng nhé, tao phải đi ăn trộm đây.
Đứa bé níu lại:
Trộm như thế nguy hiểm lắm. Chi bằng đã quen biết nhau bác cứ lấy bình rượu của con đây, con xin tặng bác vì còn tiền để mua bình khác.
Người ấy chần chừ e ngại chuyện mang ơn, nó nói khéo:
Ơn nghĩa gì chuyện vặt, một ngày nào đấy con sẽ sang bác uống một bữa là xong. Vả lại, chúng ta cùng một loài, bác câu nệ làm gì...
Ông già nghe lọt tai, bèn nhận bình rượu.
Thằng bé về nhà.
Đêm ấy nó ngủ cạnh cha và không nghe trong phòng mẹ có động tĩnh gì.
Sáng hôm sau thấy mẹ vẫn ngủ yên lành, nó biết là công hiệu rồi, liền rủ cha đi xem xét quanh nhà.
Đến gần cổng ra vào, họ thấy chỗ bụi cỏ có xác hai con hồ ly nằm chết co, một con miệng nồng nặc hơi rượu và bên cạnh lăn lóc bình bạch tửu. Cầm bình lên lắc, thằng bé thấy rượu gần cạn hết.
Người cha gạn hỏi, nó đành kể thật. Ông trách sao không cho biết trước, nó bảo:
Giống hồ ly rất linh, động tịnh một chút là chúng biết liền, làm sao mà thành công được?
Cha khen:
Thằng con ta mưu kế quả như thần!
Hai cha con bèn khiêng xác hồ ly đi chôn, họ nhận thấy có một con bị cụt đuôi.
Từ đó người cha yêu quý con mình lắm, cho nó đi học đàng hoàng, về sau thằng bé làm đến chức tổng nhung.