Bình yên bên anh


Du không đáp lời, chỉ nhoẻn cười rồi lắc đầu. Việc xuất hiện ở quán đã thành thói quen, cũng là những công việc mà Du yêu thích, nếu nhất thời bỏ quán đi sẽ khiến Du trở nên chông chênh vô định. Cô bé quyết định vẫn giấu nguyên tình cảm của mình ở đó, nếu không có gì thay đổi thì sẽ không nói ra cho ai biết, và tình cảm với tiệm bánh thì vẫn đong đầy ngày một nhiều…

- Hôm qua Thư bị ốm nên anh cũng thấy hơi mệt mỏi. Dạo gần đây nhiều chuyện phải lo nghĩ quá…

Du gật đầu, lại lảng đi chỗ khác. Mỗi lần Nam nhắc đến chị Thư đều làm tim Du thấy nhói. Nhưng Du đã nghĩ mình không được đòi hỏi nhiều như thế, đã mượn anh ấy của chị Thư một thời gian dài rồi, đã cùng anh ấy đi qua những ngày buồn, sao có thể chiếm hữu anh ấy mãi mãi. Du chẳng là gì trong cuộc sống của Nam cả, có chăng là một người vô tình lướt qua, sẽ lại ra đi nhanh chóng thôi…

- Em cũng ốm hả Du?

Nam đưa tay sờ lên trán Du, mày chau lại vì lo lắng, khuôn mặt trở nên cực kì nghiêm trọng.

- Em sốt cao thế sao còn đi làm?

- Em không sao đâu. Chỉ là sốt nhẹ thôi.

Du cố sức mỉm cười, khuôn mặt nhợt nhạt dần. Đúng là sau trận mưa hôm ấy Du có trở bệnh, nhưng cô bé luôn nghĩ mình sẽ khỏe lại nhanh chóng. So với việc phải nghỉ ở nhà và nằm im một chỗ với việc được ra quán bay nhảy, được làm những loại bánh yêu thích, được gặp Nam… thì Du vẫn chọn đi làm.

- Ngốc thế, em ốm thì báo anh một tiếng chứ. Em với chị Thư giống hệt nhau, lì lợm đến khó bảo.

Nam lo lắng lục tìm thuốc trong tủ sơ cứu nhỏ treo trong khu bếp, ngay lúc nghe Nam nhắc đến Anh Thư thì Du vội vàng bỏ chạy. Không biết điều gì khiến cô bé chạnh lòng, chỉ biết rằng Du thấy không ổn một chút nào cả khi nghe thấy Nam nhắc tên chị ấy. Du cứ chạy mải mê, bỏ đằng sau tiếng gọi của Nam, bỏ đằng sau một cơn mưa rào đang cố sức đuổi theo.

“Em có ngốc cũng không muốn bị so sánh với chị Thư. Người ngốc nghếch chẳng phải là em mà là anh mới đúng. Đồ ngốc!!!”

***

Nếu một ngày nào đó cô trở về Việt Nam, khi ấy anh vẫn chưa yêu người mới, cô nhất định sẽ tìm về với tình yêu của anh...

1. Nam đã có những cuộc hẹn với Anh Thư, tại quán café cũ, vẫn giữ thói quen dựa lưng vào nhau để cùng đọc sách cho nhau nghe. Xong Nam không còn thấy tim mình bình yên như trước, nó dềnh dàng trôi về một nơi xa xôi nào đó. Những kí ức về Anh Thư và mối tình đầu cũng trở nên đứt đoạn. Trong đôi mắt buồn của Anh Thư, cô ấy điềm nhiên không chút gợn, không gặng hỏi quá nhiều về cuộc sống của Nam, như thể chấp nhận tất cả, chỉ cần có tình yêu của Nam ở bên cạnh.

- Em không tò mò về cuộc sống của anh kể từ sau khi em đi à?

- Em chỉ tò mò xem anh còn yêu em không thôi.

Anh Thư mỉm cười, lồng tay vào bàn tay đang để trên mặt bàn của Nam. Thói quen trầm ngâm của Nam xuất hiện từ khi nào lạ lẫm lắm, cô không định hình được những suy nghĩ trong anh. Nếu là ngày xưa, cô có thể dễ dàng đoán biết, việc anh lo lắng có khi chỉ đơn thuần là đoạn đường về nhà của hai đứa, có khi là bản vẽ công trình, có khi lại là sự vô tâm hời hợt của Thư. Nhưng sau ba năm gặp lại, những suy nghĩ của anh có phần khác lạ, Anh Thư cũng chưa một lần đủ can đảm bước vào đó, chỉ sợ rằng mình không còn tồn tại trong những điều lo lắng thường trực.

Sau nhiều ngày dõi theo Nam, biết chắc rằng anh vẫn chưa yêu ai từ sau khi chia tay, Anh Thư đã thắp lên một hy vọng đủ mãnh liệt để ngỏ lời yêu trở lại. May mắn rằng Nam đã nhận lời. Anh trầm ngâm một lúc, nắm lấy tay Thư và đặt một nụ hôn khẽ lên đó.

Nam mỉm cười, nụ cười nhẹ tênh cũng đủ làm Thư thấy ấm lòng. Cô đã không mong gì hơn thế. Những năm tháng xa nhà, nhớ đến quắt quay một dáng hình thân thuộc, xong vì mọi quyết định đều do cô nên Thư thấy áy náy với sự chờ đợi của anh. Kể cả khi anh hứa rằng sẽ chờ đợi, hứa rằng sẽ không biết đến người con gái nào khác ngoài cô thì cô vẫn thấy chưa đủ tự tin để tiếp tục yêu xa. Cô đặt cược với chính mình và tình yêu của mình.

Nếu một ngày nào đó cô trở về Việt Nam, khi ấy anh vẫn chưa yêu người mới, cô nhất định sẽ tìm về với tình yêu của anh. Chính sự đặt cược ấy đã cho Anh Thư sức mạnh, kể cả khi nhìn anh từ đằng xa cửa tiệm bánh, kể cả khi hồ nghi rằng anh đang hạnh phúc thì cô vẫn nóng lòng muốn thử. Cuối cùng giọt đắng không quá gắt như cô tưởng tượng, phía cuối cùng là dư âm ngọt ngào đến chất ngất. Anh Thư đã nghĩ mình vững lòng yêu Nam từ sau những ngày trở lại. Yêu và bỏ qua tất thảy những hồ nghi, bỏ qua tất thảy mọi toan lo, suy nghĩ.

2. Khác với Anh Thư, sự trở lại lần này khiến Nam thấy bồn chồn. Ít ra trong thâm tâm anh cũng xác định được một điều, rằng mình còn tình cảm với Thư, xong cũng chắc chắn một điều rằng tình cảm ấy không thể vẹn nguyên như thuở đầu tiên, không phải là một khối tình nồng như ba năm trước nữa. Kể từ lần đầu tiên gặp lại, Nam đã có thể nhận ra rằng mình thấy xa cách với cô người yêu cũ. Có thể vẫn còn quan tâm, vẫn còn nghĩ về, nhưng không còn thường trực, cũng không phải là cảm giác muốn bắt đầu lại một mối quan hệ mới từ một mối quan hệ đổ vỡ trước đây.

Trang: Trước 1...56789 Sau
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]

XtGem Forum catalog